Nương Nương Khang

Chương 13

“Này, cháu ôm eo ta đi.” Bác bảo vệ một bên đạp xe, một bên nghiêng đầu hướng Lý Trình Tú nói.

“Dạ?” Lý Trình Tú sửng sốt một chút.

“Bác bảo cháu ôm eo bác, bởi vì bác vừa mới uống chút rượu, lái xe cũng không ổn lắm, lỡ làm cháu té thì thế nào?”

Lý Trình Tú chần chờ một chút, đôi tay vốn đang nắm cái khung xe chạm quần áo của ông ta.

“Cháu nên ôm thì hơn.” Chú bảo vệ kia tăng giọng, ” Đúng đúng, ôm chặt chút, ngã xuống bác cũng mặc kệ đấy.”

Ở gần ông ta quả nhiên có thể ngửi được mùi rượu trên người ông ta, hòa lẫn mùi mồ hôi, tổng hợp lại là một cái mùi rất gay mũi. Lý Trình Tú cau mày, hai tay ôm vào eo ông ta.

Chú bảo vệ kia ha ha cười hai tiếng, đột nhiên vỗ mu bàn tay cậu một cái, “Đúng rồi, nếu cháu mà té thì bác cũng rất đau lòng nha, cháu là đứa trẻ tốt biết bao.”

Lý Trình Tú rùng mình một cái, trong lòng có mấy phần quái dị.

Hai người đi xe một hồi, cũng là cái bác bảo vệ đó nói huyên thuyên một mình, ông ta hỏi gì Lý Trình Tú đáp đó.

Đạp nửa giờ, ông bảo vệ kia đã hơi mệt mỏi, hai người liền bước xuống đi bộ. Đi trên con đường của thành cổ, đêm hôm khuya khoắt, người ở đây càng ngày càng thưa thớt, ngay cả đèn đường cũng vô cùng mờ tối, tầm nhìn cũng chỉ có tầm mười thước chừng, cả con đường âm u tĩnh mịch khiến người phải sợ hãi.

Ông bảo vệ nắm tay khoác lên trên bả vai Lý Trình Tú, cúi đầu nói cho cậu những chuyện mắt thấy tai nghe ở trường học, mặt là càng ngày đến càng sáp lại gần, người cũng càng ngày càng sán lại gần.

Lý Trình Tú trong lòng bộc phát không yên, cậu không biết mình có phải là suy nghĩ quá nhiều hay không, cậu luôn cảm thấy ông bảo vệ này đối với cậu có chút kỳ quái. Hơn nữa trên người ông ta mang đầy mùi rượu, cậu quả thực không muốn cùng gần ông ta như vậy.

Ngay trong lúc cậu suy tư, tay ông bảo vệ kia đột nhiên từ bả vai hắn trượt xuống eo cậu,  nhẹ nhàng nhéo một cái.

Lý Trình Tú sợ hết hồn, vội vàng muốn nhảy ra.

Ông bảo vệ kia lại không buông tay, ngược lại cười đùa giống như không có chuyện gì sán lại gần, “Cháu nói xem, cháu chính là cái  người đồng tính luyến ái đó thật không? Nói cho bác biết, cháu yên tâm, bác sẽ không nói cho người khác biết.”

Lý Trình Tú sắc mặt tái xanh, hung hăng đẩy ông ta một cái, “Ông, ông nói cái gì đấy.”

Ông bảo vệ kia đột nhiên buông tay lái ra, đổi thành hai tay kiềm chặt cánh tay Lý Trình Tú, mặt ông ta đột nhiên nổi lên một tia tàn bạo, “Bác đêm tối đưa cháu về nhà, hàn huyên với cháu, nói chuyện phiếm một chút mà cháu cũng không vui à, làm sao, hỏi một chút cũng không được à.” Vừa nói vừa sờ mông Lý Trình Tú, còn xoa xoa mấy cái, dâm ô cười nói, “Thật ra thì cháu đẹp như vậy, nhất định là có nhiều tên đàn ông hiếm lạ...”

Lý Trình Tú kêu thét một tiếng, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới mình vậy mà cũng sẽ đụng phải loại chuyện xấu xa này.

Hắn ở trong ngực lão bảo vệ kia liều mạng giãy giụa, một bên hô to “cứu mạng”.

Thấy đèn của một vài người trong khu phố đã bật lên, lão bảo vệ kia lo lắng, giơ tay hung hăng tát cậu một cái, đem tất cả những lời Lý Trình Tú vừa định hét lên chui ngược vào trong bụng.

Lý Trình Tú chỉ cảm thấy tai mình đang kịch liệt đau nhói một trận, sau đó là tiếng ù ù kéo dài liên tục. Nhưng lúc này cậu lại không rảnh để chú ý đến những thứ này, cậu vừa kêu khóc “cứu mạng”, vừa ở một bên dùng tất cả khí lực đấm đá lão bảo vệ.

Trong hỗn loạn, những tiếng mắng chửi cùng mấy quả đấm như mưa rơi xuống người cậu, cậu nhịn đau, dùng cả tay chân lui về phía sau.

Không lâu sau đó, đau đớn trên người liền thôi, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng xe đạp chạy đi.

Lý Trình Tú ôm đầu, cuộn tròn thành một đoàn nằm trên mặt đất lạnh lẽo như xác chết, không nhúc nhích trong một thời gian dài.

Tiếng khóc nhỏ vụn trong màn đêm yên lặng vang lên đầy đau đớn, tiếng khóc kia từ nhỏ thành lớn, được một lúc rồi liền đột nhiên dừng lại, chuyển sang nghẹn ngào, dường như nước mắt trong người đã chảy đến khô cạn, cảm giác bi thương xuyên thấu qua giấc mộng xa thẳm.

Lý Trình Tú khóc lóc tỉnh lại  từ trong cơn ác mộng, cảm thấy mặt mình đã ướt một mảnh, cái gối bên dưới cũng đã ướt đẫm, lúc gối cũng hết sức không thoải mái.

Lý Trình Tú lấy tay lau nước mắt trên mặt, phát hiện mình ngay cả đèn cũng không tắt, hóa ra vô tình ngủ thiếp đi, lại còn nằm mơ thấy rất nhiều chuyện cũ cậu không muốn nghĩ tới, trong lúc nhất thời thoáng như đã qua một đời, ngay cả mơ và thực tế cũng lẫn lộn với nhau.

Thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, cậu lảo đảo lắc lư từ trên giường đứng lên, đi rót ly nước cho mình.

Cũng không biết cậu đã khóc bao lâu, cổ họng cũng đã khàn khàn lại.

Cậu trước tiên là đi tắt đèn, sau đó mặc thêm quần áo vào, cầm ly nước nhìn ánh trăng sáng ở bên ngoài trăng sáng mà sững sờ.

Cái buổi đêm lúc mười bốn tuổi đó đại khái là đêm dài nhất trong cuộc đời cậu.

Khi cậu vừa khóc vừa đi bộ về nhà sau hai tiếng đồng hồ, cậu phát hiện mẹ cậu miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, câu đưa bà đến bệnh viện, bác sĩ bận bịu làm việc nguyên một buổi tối,  cậu ở bên ngoài không chợp mắt chờ đợi, ngày thứ hai bác sĩ nói cho cậu biết, mẹ cậu bởi vì say rượu quá độ nên đã trúng gió, hoàn toàn bại liệt.

Lúc ấy cậu cầm quyển hồ sợ bệnh lý mong mỏng, ngồi ở trong bệnh viện gào khóc thật to, khóc đến thần trí mơ màng, đến cuối cùng đại khái là khóc đến ngất xỉu đi. Cậu nhớ lại trước kia mình bất kể bao nhiêu khó khăn, cũng luôn tin tưởng thiên đạo sẽ đền đáp cho người chăm chỉ, cậu tin tưởng tương lai nhất định sẽ có hồi báo. Nhưng lúc đó, cậu nghĩ đến tám trăm bốn mươi ba đồng tích góp trong nhà, nghĩ đến ánh mắt như nhìn con gián, con chuột của những người bạn học trong trường, nghĩ đến cái tiếng cười đáng sợ đó của bảo vệ, đáy lòng liền vỡ nát, cậu muốn chết, nhưng cũng chỉ là muốn thôi.

843 NDT = 2.797.883 VNĐ

Cậu lúc ấy còn quá nhỏ, không nghĩ ra tại sao cuộc sống của mình lại khó khăn như vậy, không nghĩ ra tại sao mình không hại người, không làm chuyện xấu mà vẫn không có ai thích mình, không nghĩ ra mình sống như để làm gì.

Chuyện lúc ấy cậu không nghĩ ra có rất nhiều, thực tế cũng không cho cậu thời gian nghĩ.

Cậu vừa tỉnh lại, trong vòng một tuần lễ đem nhà cũ bán với giá thấp, bắt đầu chữa bệnh cho mẹ. Mà tai phải bị ông bảo vệ kia đánh đến có tật, cậu cũng không rảnh rỗi mà chú ý.

Từ ngày đó trở đi, cậu không đi tới trường học nữa.

Mẹ cậu đã hoàn toàn biến thành phế nhân, cả ngày thần chí không rõ, ai cũng không nhận ra, đi tiểu cũng không thể tự lo liệu. Cậu trở về quê một chuyến, mượn tiền người thân, cơ hồ là quỳ từ đầu thôn đến cuối thôn,  mượn từ nhà này sang nhà khác.

Cậu vẫn nhớ thời điểm cậu mệt mỏi nhất, đó là lúc cậu phải làm việc gấp ba lần trong một ngày để chi trả cho tiền viện phí cao ngất của mẹ.

Cho dù là như vậy, cậu vẫn chỉ đủ tiền cho mẹ ở đến một năm, sau đó cũng không tự chi trả nổi nữa. Thân thích ở quê thấy cậu liền trực tiếp đóng cửa, cho dù cậu có biến thành một trục bánh xe liên tục di chuyển trong hai mươi tư giờ, vẫn không đủ tiền viện phí cho mẹ cậu nằm viện một ngày.

Không có biện pháp, cậu không thể làm gì khác hơn là đón mẹ về phòng trọ mình vừa thuê, tự chiếu cố mẹ.

Không qua mấy tháng, mẹ cậu liền qua đời.

Cậu lúc ấy thật sự là cả người không có đồng nào, một thân một mình, ngoại trừ tuyệt vọng ra, không còn cái gì cả.

Thật may là có một bác ở quán ăn đối tốt với cậu, cho cậu tiền để đi học trường dạy nấu ăn, chưa tới mấy năm, cậu thông qua sự giới thiệu của bác trai kia, đến Thẩm Quyến làm việc, sau đó liền một mực sống tại cái thành phố này.

Những chuyện này, thật ra đã rất nhiều năm rồi cậu không nhớ tới, nếu như không phải là Thiệu Quần xuất hiện lần nữa, cậu đã sớm quên hết mọi chuyện rồi.

Là phúc hay họa, không tới phút cuối cùng, thật ra khó nói, cậu đối với cuộc sống bây giờ cũng coi như mãn nguyện, tiền nợ thân thích rất nhanh liền có thể trả xong, cậu cảm thấy cuộc sống của cậu bây giờ tốt vô cùng.

Nhưng khi Thiệu Quần xuất hiện, theo bản năng cậu cảm thấy không yên lòng, có lẽ là vì cậu sợ Thiệu Quần sẽ làm ra chuyện gì đó vô cùng kinh khủng trong cuộc sống của mình. Nhưng Thiệu Quần cũng giống y như lúc ban đầu, căn bản không cho cậu cự tuyệt hắn.

Lý Trình Tú ôm ly nước, có chút ngây ngô nhìn cửa sổ, lầu đối diện ngoài cửa sổ là một căn phòng có mặt tường loang lổ, vốn không có gì đẹp mắt nhưng ánh mắt của cậu lại tựa như bị đóng đinh trên đó.

Vốn hôm nay cả người cậu đều rất mỏi mệt, nhưng là bây giờ cậu lại không ngủ được.

Rất nhanh liền tới thứ bảy, Lý Trình Tú suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định đi làm.

Cậu cảm thấy mình không nên nghe theo Thiệu Quần mãi như vậy, hơn nữa ngày đó cậu cũng không đáp ứng hắn làm việc, cậu chỉ cần giả vờ xin nghỉ là được. 

Không ngờ tới, cậu vừa đi làm Thiệu Quần đã tìm tới cửa. Chẳng qua là lần này không trực tiếp tìm cậu, mà tìm thông qua giám đốc của bọn họ.

Lý Trình Tú vừa vào phòng làm việc, liền thấy Trần tổng cùng Thiệu Quần đang ngồi xung quanh, xưng huynh gọi đệ trò chuyện vui vẻ, Trương quản lý cũng đứng ở một bên, mặt tràn đầy nụ cười, vừa thấy kẽ hở liền tranh thủ chen vào nịnh bợ Trần tổng.

Vừa thấy cậu vào cửa, Trương quản lý vội vàng ra vẻ thân thiết kéo cậu qua,”A, đầu bếp Tiểu Lý, cậu đã tới rồi à, Thiệu Tổng hôm nay đặc biệt vì cậu mà tới đây một chuyến đấy.”

Lý Trình Tú cúi đầu nói, “Xin chào Trần tổng, xin chào Thiệu tổng.”

Trần tổng ha ha cười, “Tiểu Lý này, ta nghe Thiệu lão đệ nói cậu không muốn trễ nãi công việc, bên kia đã rất bận rộn rồi mà còn phải tới đây làm việc mỗi ngày. Ta làm ông chủ mà lại có người làm yêu thích công việc như vậy, thật sự là vui vẻ và yên tâm vô cùng, ha ha.”

Lý Trình Tú nhìn Thiệu Quần một cái, không biết hắn rốt cuộc có cái dụng ý gì.

Trần tổng ngổn ngang trăm mối thở dài một cái, vỗ vai Thiệu Quần bày tỏ, “Thiệu lão đệ này, tôi nói thật với cậu, chỉ có mình cậu có thể khiến cho tôi đem đầu bếp cho mượn vào thời điểm nhà hàng vừa khai trương còn đang bận rộn nhất như bây giờ, trước đây chưa có một ai từng được như vậy đâu.”

Thiệu Quần cười cười gật đầu nói phải, “Trần ca, ngài thật là tốt với tôi mà.”

“Mấy người đều bếp làm việc ở đây đều là từ tiệm cũ điều tới, nhân viên vốn là không đủ, đầu bếp mới vẫn còn đang tuyển dụng. Đầu năm nay để mời được một đầu bếp hợp tâm ý cũng khó khăn lắm đấy, cậu nói có đúng vậy không?”

“Còn không phải như vậy sao? Không chỉ phải có tay nghề, còn phải có ý tưởng giữ người ta lại nữa.”

“Đúng, đúng, cậu nhìn tiểu Lý của chúng ta mà xem, bàn về lí lịch, cậu ta là đơn giản nhất, nhưng là trong những người trẻ tuổi đồng lứa với cậu ta, ta lại coi trọng cậu ta nhất, Thiệu lão đệ biết tại sao không?”

Thiệu Quần cười cười nhìn Lý Trình Tú, “Tôi không biết, Trần ca dạy bảo.”

“Tiểu Lý không chỉ có tay nghề tốt, hơn nữa cậu ta làm người còn rất an phận. An phận cái từ này, không phải ai cũng có thể sử dụng trên người đâu. Người khác ta không dám nói, nhưng tiểu Lý, ta liền dám nói, coi như là cho mượn, ta cũng không sợ cậu ấy không trở lại, cậu nói xem có đúng như vậy hay không, tiểu Lý?” Trần tổng cười khanh khách nhìn cậu.

Lý Trình Tú trên mặt có mấy phần nghiêm túc, Trương quản lý ở bên cạnh âm thầm đẩy cậu một cái sau lưng, cậu liền vội vàng gật đầu.

Trương quản lý vội vàng tiếp lời, “Thiệu tổng, Trần tổng của chúng ta thật sự là nhịn đau mà bỏ thứ mình yêu thích. Ngày hôm qua sau khi ngài gọi điện thoại, Trần tổng còn cùng tôi thương lượng, ông ấy nói nếu là đem tiểu Lý cho mượn đi hai tuần, bên này nhất định sẽ có rất nhiều ảnh hưởng. Lúc ấy tôi cũng không biết là ngài muốn mượn, tôi liền kiên quyết nói không được, khách sạn này nếu ít đi cậu ấy thì rất nhiều công việc thường ngày sẽ phải ngưng lại, công việc của cậu ấy làm gì có ai có thể làm thay được, kiên quyết không được để cậu ấy đi. Trần tổng của chúng tôi cũng do dự lắm, sau đó ổng nói, không được cũng phải được, đây là đầu bếp Thiệu tổng cần, dù là hai tuần lễ này chúng ta mua bán lỗ vốn cũng phải giúp Thiệu tổng tổ chức bữa tiệc trên biển thật tốt, đây chính là bữa tiệc  giúp Thiệu tổng tiến quân vào lĩnh vực kinh tế của khu vực này, nhất định phải thành công vang dội mới được.”

Thiệu Quần ha ha cười lớn, “Trần ca, anh cũng thật biết nhìn người nha, lại còn biết nói nhiều chuyện như vậy, đúng là tôi phải cám ơn Trần ca khẳng khái như vậy rồi, hai tuần lễ sau, tôi nhất định sẽ nuôi đầu bếp Tiểu Lý đến trắng trắng mập mập về.”

Trần tổng liên tục nói khách khí, sau đó liền kéo Thiệu Quần đi thương lượng về một thứ gì đó không tốt ở Quảng Châu, bỏ Trương quản lý và Lý Trình Tú sang một bên.

Lý Trình Tú nghe đoạn đối thoại của bọn họ liền trợn mắt há mồm, bọn họ cứ thể cười nói liền nhanh chóng cho mượn cậu giống y như hàng hóa vậy, thế mà lại không có một người ý cậu như nào.

Trương quản lý rất thức thời dẫn cậu ra ngoài, để cậu ở ngoài hành lang chờ Thiệu Quần.

Lý Trình Tú kéo Trương quản lý, vội la lên, “Trương quản lý, đây là làm sao vậy?”

Sự thân thiết mới vừa rồi của Trương quản lí trong phòng làm việc vừa nãy đã biến mất, ông ta thiêu mi bày tỏ, “Hử, cậu làm sao còn chưa nghe rõ vậy? Ngày hôm qua Thiệu tổng gọi điện thoại tới đòi ông chủ cho mượn người, nói thời gian cấp bách, hy vọng cậu có thể đi theo hắn hai tuần lễ, tạm thời không đi làm ở khách sạn nữa.”

Lý Trình Tú sắc mặt trở nên tái xanh, há miệng mấy lần, không nói ra lời nào.

Trương quản lý vỗ vỗ bả vai cậu, “Tiểu Lý này, xin chúc mừng, đây chính là kỳ nghỉ mới đó, ai có thể có được vận khí tốt như vậy chứ? Cậu chỉ cần nhớ phục vụ Thiệu tổng cho tốt vào, cậu liền thành công thần, nếu đắc tội hắn... Ông chủ chúng ta sau này có thể sẽ có chuyện cần phải cầu hắn, vì vậy, cậu tuyệt đối không thể đắc tội hắn, hiểu không?”

Lý Trình Tú cứng ngắc gật đầu một cái.

“Vậy nhé, cậu chờ ở chỗ này, chờ bọn họ nói xong, Thiệu tổng sẽ trực tiếp đưa cậu đi.”

Lý Trình Tú ở bên ngoài phòng làm việc đứng nửa giờ, Thiệu Quần rốt cuộc cũng đi ra, Trần tổng một đường đưa bọn họ đến bãi đậu xe, chu đáo giúp Thiệu Quần đóng cửa xe lại, lúc này mới cười tạm biệt.

Cùng Thiệu Quần ở một mình trong một không gian hẹp, Lý Trình Tú rất khẩn trương, khẩn trương tới nỗi mỗi một lỗ chân lông cũng đều rêu rao muốn chạy trốn.

Thiệu Quần nghiêng đầu hướng về phía cậu cười một chút, sau đó mắt nhìn phía trước, “Trình Tú, anh thật đúng là một người bận rộn, hôm nay gọi anh, điện thoại di động lúc nào cũng đang tắt máy.”

“Giờ làm việc, phải tắt máy.”

Thiệu Quần “Ồ” một tiếng, đột nhiên nói, “Thắt chặt dây an toàn của anh đi.”

Lý Trình Tú sửng sốt một chút, xoay người tìm dây đai an toàn, cũng không biết là có phải do quá khẩn trương hay không, cậu lôi nhiều lần như thế cũng không thể lôi dây ra ngoài được.

Thiệu Quần cười khẽ một tiếng, cua sang một chỗ cho phép xe dừng ở ven đường, sau đó nghiêng người về phía trước, cánh tay vắt ngang qua người Lý Trình Tú, thắt dây an toàn cho cậu.

Biết tuân thủ luật rồi à?

Lý Trình Tú khẩn trương đến nỗi không dám thở, phần lưng dán thật chặt vào ghế dựa, nếu không phải là không thể lui được nữa, sợ rằng nếu có thể lui ra ghế sau, cậu cũng có thể lui hết mình chỉ vì muốn giữ khoảng cách với Thiệu Quần.

Thiệu Quần khi còn bé đã rất cao, bây giờ lại là thân cao mã đại, sau lớp áo sơ mi kia là bả vai nở nang cùng cánh tay thon dài bền chắc. Hắn cách cậu rất ngắn, mùi hương sạch sẽ của nước trên người hắn cũng xông thẳng vào mũi cậu.

Não bộ tựa như dừng lại trong nháy mắt, Thiệu Quần chậm rãi kéo dây an toàn, nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn Lý Trình Tú trong khoảng cách gần, trong mắt phảng phất có hàng vạn hàng nghìn ưu tư, trong lòng Lý Trình Tú căng thẳng vô cùng, thậm chí có xung động muốn nhắm mắt lại.

Một cái động tác nho nhỏ như vậy đối với Lý Trình Tú mà nói lại khá dài, chờ Thiệu Quần thu hồi sự  chèn ép vô hình, lạch cạch một tiếng thắt chặt dây an toàn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Quần lại đột nhiên lấn người tới, cùi chỏ chống lên ghế dựa, lộ ra một nụ cười sáng tỏ, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Tại sao mỗi lần ở cùng tôi một mình, anh cũng khẩn trương như vậy thế hử?”

Cổ Lý Trình Tú duỗi thẳng ra, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, không dám quay đầu nhìn hắn, khăng khăng nói, “Không có.”

Thiệu Quần cười nhẹ ra tiếng, trở về ghế dựa của mình, một lần nữa đưa xe lên làn đường đi.

Hai người một đường không nói gì

—————–

Haiz, lại tin nhầm người, chương trước thấy cười cười là nghi nghi rồi.

Mà cũng may là vẫn còn người tốt.
Bình Luận (0)
Comment