*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thang máy chậm chạp không đi lên, Lý Trình Tú chỉ có thể chạy xuống bằng thang bộ.
Cậu chạy nhanh thế nào cũng không lại người cao to chân dài như Thiệu Quần, không chạy được bao lâu lền bị ngăn ở trong một tầng nọ.
Lý Trình Tú vừa tức giận vừa khẩn trương trợn mắt nhìn hắn.
Thiệu Quần trấn an cười cười, “Trình Tú, thật xin lỗi, tôi quá gấp.”
Lý Trình Tú run rẩy chỉ hắn, “Khốn kiếp.”
Thiệu Quần thừa dịp bắt tay cậu lại, ” Được rồi, tôi khốn kiếp, thật xin lỗi, Trình Tú, tôi chỉ là muốn vui vẻ với anh chút, tôi không kiềm hãm được.”
Lý Trình Tú lui từng bước từng bước về phía chân tường, “Tôi phải về nhà.”
“Yên tâm, tôi sẽ đưa anh về nhà, nhưng trước tiên anh phải tha thứ cho tôi.”
Lý Trình Tú cả giận nói, “Cậu…”
Thiệu Quần khom người đem cậu nhốt vào giữa thân thể của mình và góc tường, nhẹ nhàng chụp lấy cổ tay cậu, cũng không để cho cậu cựa ra. Hắn ôn nhu sờ mặt cậu, “Trình Tú, anh còn nhớ nụ hôn đó đi.”
Lý Trình Tú cả người chấn động một cái.
“Nụ hôn đầu của chúng ta nha, tôi không tin anh quên rồi đâu. Tôi còn nhớ tâm tình lúc đó, cho tới bây giờ cũng không có loại cảm giác tốt đẹp như vậy đâu, thật giống như bản thân có cả thế giới vậy, quá thỏa mãn. Anh nói xem, lúc đó là tôi hôn anh trước, hay là anh hôn tôi trước?”
Lý Trình Tú mê mang nhìn hắn, không tự chủ bị hắn ép phải nhớ lại, “Tôi, tôi không biết.”
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết tâm tình lúc đó của, anh cũng giống như của tôi vậy, có đúng hay không.”
Lý Trình Tú không có sở trường nói láo, lúc này chỉ có thể yên lặng nghe tiếp.
“Trình Tú, anh nhìn tôi, anh thành thực nói cho tôi, khi đó anh cũng rất vui vẻ, có đúng hay không?”
Lý Trình Tú ngạc nhiên nhìn hắn.
Thích? Lúc đó cậu có thích Thiệu Quần không ư? Cậu không biết, hoặc là nói là, ở thời điểm ấy, cậu còn chưa kịp xác nhận, hết thảy đã đổ vỡ, cậu không dám thừa nhận nữa.
“Trình Tú, anh cũng thích tôi, tôi có thể cảm giác được. Tôi cũng thích anh, tôi tin tưởng anh cũng cảm giác được điều đó. Thử nhớ lại cảm giác lúc đó một chút được không, tôi vẫn là Thiệu Quần của năm đó, vẫn còn thích anh, nhưng tôi đã trưởng thành, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mềm yếu như vậy nữa, tôi có thể đối tốt với anh hơn so với lúc ấy, thử thích tôi một lần nữa được không?”
Lý Trình Tú căng thẳng trong lòng, chóp mũi có một loại cảm giác chua xót.
Thiệu Quần thấy biểu tình cậu dãn ra, trong lòng vui vẻ, nhẹ nhàng đem người lại gần sát cậu, thấy cậu không có cự tuyệt liền to gan ôm cậu vào trong ngực.
“Trình Tú, suy nghĩ một chút về cảm giác lúc đó đi, suy nghĩ một chút, chúng ta có thể tìm trở về cảm giác lúc đó mà. Suy nghĩ một chút nụ hôn đó, cậu có nhớ không, chúng ta nhẹ nhàng chạm môi, tôi vẫn còn nhớ môi của cậu mềm mại như thế nào, cảm giác kia tốt đẹp biết bao.” Nhiều năm qua,Thiệu Quần lên giường với biết bao tuấn nam mĩ nữ, dỗ dành người ta cũng không ít, một khi hắn đã nói mấy lời tỉnh tò, kể cả người có tâm địa sắt đá cũng rất khó bất vi sở động, thanh âm của hắn trầm thấp ôn nhu, dẫn dắt từng bước, nhân lúc Lý Trình Tú đang hoảng hốt, hắn khẽ nâng cằm cậu lên, ôn nhu ghé sát môi cậu.
Nụ hôn này không gấp gáp và mãnh liệt như nụ hôn trước mà lại mềm nhẹ giống như lông chim vậy, vỏn vẹn chỉ là chạm nhẹ lên, không có bất kỳ động tác dư thừa gì.
Tình cảnh này thật giống như nụ hôn mười bốn năm trước, cùng một người, cùng là một nụ hôn nhẹ nhàng, tràn đầy hương vị thanh xuân, sự ưng phấn cùng niềm hạnh phúc cấm kỵ dường như sắp tràn ra từ lồng ngực.
Không chỉ có Lý Trình Tú mờ mịt bị cuốn vào vòng xoáy kỷ niệm, ngay cả Thiệu Quần cũng thất thần một chút, trong lồng ngực cuồn cuộn một loại cảm giác rất xưa trước đây mới có khiến cho tim hắn đập rộn lên, cả người nóng bừng.
Thời điểm hai người tách ra, ai cũng không nói ra lời, chẳng qua là lẳng lặng nhìn đối phương, dưới cầu thang mờ tối, ánh mắt của họ đặc biệt sáng ngời, dưới cái nhìn chằm chằm lẫn nhau như vậy, khiến họ có ảo giác như mình đang bị đốt cháy.
Lý Trình Tú đột nhiên nói, “Thiệu Quần, chúng ta, trưởng thành rồi.”
Thiệu Quần sửng sốt một chút, nhớ lại hình như đây tựa hồ là lần đầu tiên Lý Trình Tú kêu tên hắn, dùng một loại giọng giống như bạn bè xa cách nhiều năm gặp lại nhau lần nữa. Hắn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như, giống như Lý Trình Tú đến bây giờ mới thừa nhận, hắn chính là Thiệu Quần.
Hắn trong lòng có một cổ phiền muộn vi diệu, không tự chủ liền nói theo Lý Trình Tú, “Đúng vậy, chúng ta đã trưởng thành.”
Lý Trình Tú rút tay ra khỏi tay hắn, trầm mặc cúi đầu nhìn mũi giày.
Thiệu Quần nhìn bên tai hồng thấu của cậu, lại nhìn cái cổ trắng nõn, liền ngứa ngáy khó nhịn trong lòng.
Hắn biết bây giờ vẫn chưa tới lúc, chỉ có thể cố gắng đè nén dục vọng muốn làm chút gì đó, ôn nhu nói, “Trình Tú, cho dù đã trưởng thành, tâm ý của tôi đối với anh cũng không bao giờ thay đổi, lần trước đã bỏ lỡ lẫn nhau một lần, bây giờ có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa được hay không.”
Lý Trình Tú lắc đầu một cái, “Tôi không biết nữa.”
“Anh không cần biết ngay bây giờ, cứ từ từ rồi anh hẵng sẽ hiểu. Nhưng bây giờ chớ cự tuyệt ý tốt của tôi được không?”
Lý Trình Tú vẫn cố chấp lắc đầu, “Tôi không dùng phòng của cậu được.”
“Được rồi, cái này tôi không ép anh. Tôi chỉ là muốn để cho cuộc sống của anh khá hơn một chút, tôi không có ác ý gì đâu.”
Lý Trình Tú rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, “Cám ơn.”
Thiệu Quần cũng cười, xoa xoa mặt cậu, “Anh thật là bướng bỉnh mà, đi thôi, chúng ta xuống lầu, trưa rồi, tôi mang anh đi ăn cơm.”
Lúc hai người ăn cơm cũng trò chuyện nhiều hơn mấy câu so với trước, thậm chí Lý Trình Tú còn nói chuyện cùng hắn về việc sốt bào ngư ở nơi nào làm kém chất lượng nữa. Thiệu Quần có thể cảm giác được sự phòng bị Lý Trình Tú một mực gán vào cho hắn rõ ràng đã tan rã không ít.
sốt bào ngư:
Người khiến Thiệu Quần coi trọng từ trước đến nay cũng chưa bao giờ khiến hắn phải tốn nhiều công sức như thế, nhưng mà ngược lại cũng không khiến hắn cảm thấy chán ghét. Thiên tính của đàn ông trong tình yêu chính là chinh phục, hắn bây giờ giống như đang hành quân đánh giặc vậy, từng bước từng bước công thành rút trại, từng điểm từng điểm chiếm đoạt thành phòng thủ của đối phương, kết quả thắng lợi có thể nhìn thấy dễ như trở bàn tay, lại tựa như xa tận chân trời, làm cho lòng người nhột khó nhịn, muốn ngừng cũng không được.
Hai người sau khi cơm nước xong, Thiệu Quần còn định mang cậu đi chơi, không nghĩ tới lại nhận được một cuộc điện thoại, nói có chuyện gấp bảo hắn qua, không có biện pháp, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài trước tiên đưa Lý Trình Tú đưa về nhà.
Thời điểm hai người tách ra, Thiệu Quần liền nói, “Ngày mai mang anh đi ăn kén tài, ngươi phải tự mình nếm thử một chút.”
Lý Trình Tú gật đầu một cái.
“Ngày mốt hẹn hò với tôi.”
“Hả?”
Thiệu Quần giảo hoạt nháy mắt một cái, “Mang anh đi làm với tôi, cùng tôi hẹn hò một ngày.”
Lý Trình Tú mặt ửng đỏ, “Chẳng lẽ cậu không làm việc?”
Thiệu Quần mập mờ cười nói, “Công việc so với được ở cùng một chỗ với anh, tất nhiên là ở chung một chỗ với anh hơn rồi.”
Lý Trình Tú lúng túng nhìn hắn một cái.
Thiệu Quần ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Trình Tú, có thể để tôi hôn một cái hay không.”
Lý Trình Tú sợ hãi, vội vàng lui về phía sau, ngay sau đó lại nhớ đến nụ hôn ở cầu thang, cả khuôn mặt đều soạt đỏ.
Thiệu Quần ha ha cười to nói, “Sao anh lại dễ xấu hổ như vậy chứ?”
Lý Trình Tú nói, “Chuyện này, chuyện này không tốt lắm dâu.”
Thiệu Quần thở dài, hơi chu miệng ra, lộ ra một biểu tình thất vọng, y chang một đứa con nít không có tiền xài vặt đích trẻ nít vậy, có chút đáng thương nhìn cậu.
Lý Trình Tú trong lòng nhất thời buông lỏng một chút, khẽ mỉm cười một cái, “Gặp lại sau.”
Mấy ngày sau, Lý Trình Tú cùng Thiệu Quần cơ hồ là ngày ngày đều đụng mặt nhau, Thiệu Quần mang cậu đi khắp nơi ăn uống vui đùa, đối với cậu quan tâm rất chu toàn, ôn nhu dịu dàng.
Nói không khoa trương chút nào, trong hơn hai mươi năm cuộc đời cậu, chưa từng sống qua một cuộc sống ung dung như vậy.
Không cần đi làm, tiền lương vẫn phát.
Lần đầu tiên trong đời được người ta coi trọng mà theo đuổi, cảm giác có hóa ra lại tốt đẹp như vậy. Hơn nữa Thiệu Quần kiến thức rất phong phú, đem tới rất nhiều thứ mới mẻ cho cậu, mấy ngày ngẳn ngủi liền để cho cậu mở rộng tầm mắt, cậu cho tới bây giờ cũng không biết cái thành phố cậu ngây người hơn mấy năm này lại còn có quá nhiều chuyện thú vị cậu chưa nghe bao giờ như vậy.
Mặc dù mỗi ngày cậu đều nhắc nhở mình không thể đắc ý vênh váo, nhưng theo bản năng cậu vẫn rất ngóng trông Thiệu Quần.
Loại tâm tình này cùng với cảm giác hồi bọn họ mới vừa quen nhau gần như là một.
Vốn là mỗi ngày cậu đều tồn tại một loại cảm giác âm u buồn chán, mang theo tâm thế chạy trốn khỏi gia đình mà đi học, nhưng sau đó dần dần biến thành mong đợi có thể nghỉ ngơi trên nóc nhà vào buổi trưa, cùng với Thiệu Quần trải qua một giờ nghỉ trưa an tĩnh.
Thiệu Quần khi đó giống như một cánh cửa dẫn cậu tới thế giới mới, cậu đóng cánh cửa nặng nề kia lại, đem tất cả thương tâm, tự ti, mệt mỏi bỏ ra bên ngoài.
Cái thế giới này không có gì phiền não, không có thực tế tàn nhẫn, cậu cũng không bị phán xét, bị coi thường, sống hèn mọn mà cay đắng. Ngược lại, cậu lại được người ta tỉ mỉ quan tâm, được người ta coi trọng gấp đôi, ở chung một chỗ với Thiệu Quần, ngay cả những người bình thường hay coi khinh cậu, cũng sẽ tôn kính cậu hơn. Tựa như cậu là một người rất trọng yếu vậy, có người đánh giá cao chính mình, có người thích cậu, còn nguyện ý đồng hành để cậu không còn tịch mịch nữa.
Những thứ ảo tưởng rằng chỉ xuất hiện trong mộng, Thiệu Quần lại có thể thực hiện được từng thứ một vì cậu. Cậu cho tới bây giờ cũng không dám tham đồ hưởng lạc, vì thế, cậu cũng phát hiện được mình không thể kháng cự được những thứ cậu một mực khát vọng.
Huống chi Thiệu Quần mấy ngày nay cũng không có bất kỳ hành động nào quá mức, hoặc là cũng có thể cậu bị làm nhiều thành quen, đối với Thiệu Quần thỉnh thoảng bày tỏ một vài động tác thân mật nhỏ đã thành thói quen.
Mắt thấy cách thời gian tổ chức bữa tiệc càng ngày càng gần, hai tuần lễ đã qua hơn một nửa, cậu liền sinh ra một cổ mất mát.
Vô luận là mộng đẹp biết bao nhiêu, cuối cùng vẫn phải tỉnh giấc.
Hôm nay cậu một mình ở trong nhà nhà, hướng về phía mặt tường mà ngẩn người.
Thiệu Quần mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, mặc dù công việc về bữa tiệc cơ bản đã chuẩn bị ổn thỏa rồi nhưng vẫn còn có một chút chi tiết cần bổ sung.
Mấy ngày gần đây lúc nào cũng náo náo nhiệt nhiệt, bây giờ lại lập tức im lặng trở lại, thật đúng là có chút không quen.
Lý Trình Tú uống một hớp nước, liếc nhìn công thức nấu ăn đã chuẩn bị xong, nhìn xem còn gì có thể cải tiến không.
Nhìn đến nhập thần, đột nhiên có một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cậu vội vàng cầm điện thoại, nhìn thấy tên người gọi hiển thị lên, cảm thấy trong lòng có chút thất vọng.
“Alo, Trương quản lý.”
” Alo, tiểu Lý đó hả, cậu ở đâu thế?”
“Ở nhà.”
“Ồ, vậy thì tốt quá, cậu chuẩn bị một chút đi, hôm nay có chuyện bận cần làm đấy.”
“Hả? Tại sao?”
“Trần tổng an bài nhà trọ cho cậu.”
“Nhà trọ?”
“Đúng vậy, trước đây không phải đang xây dở nhà trọ cho công nhân viên sao, gần đây cơ bản đã làm xong rồi, bây giờ liền chia nhà trọ cho cậu, Trần tổng đặc biệt chiếu cố cậu, phân cho cậu phòng tương đối tốt, cậu thật có phúc nha. Phát hiện mấy ngày nay cậu đều nhàn rỗi, hôm nay liền dời đi đi.”
“Hả?” Lý Trình Tú bị dọa sợ, có nhà trọ là chuyện tốt, tiết kiệm tiền thuê phòng, nhưng trên đời cũng không có đạo lý cho không thứ gì đi.
“Hả cái gì, nhà cậu ở nơi nào vậy, cho tôi địa chỉ, hôm nay tôi đang nghỉ, để tôi sang giúp cậu dọn nhà.”
Trương quản lý cho tới bây giờ chưa từng đối xử với cậu nhiệt tình như vậy, thậm chí còn hy sinh cả thời gian nghỉ ngơi để giúp cậu dọn nhà, chuyện này khiến cho cậu có mấy phần nghi hoặc trong lòng.
Cậu tốn sức giải thích, “Quá nhanh, tôi bây giờ phải đi trả phòng đã.”
“Cậu chỉ cần gọi cho chủ nhà thôi mà. Sắp hết tháng rồi. Chuyển đến trước cũng được, nhà bên kia để đến cuối tháng rồi thôi.”
“Muốn rời đi trước thời hạn một tháng, nếu không cho thuê, hoặc khấu trừ, thì sẽ phải trả tiền thế chân.”
Bớt lại từng phần tiền nợ trong số tiền được hưởng.
“Ừ, chuyện này khách sạn sẽ phụ trách, nếu không thì ngôi nhà bên kia cũng phải để không thì sao? Nhà kia quý hơn nhà cậu đang ở nhiều lắm, đừng phụ ý tốt của Trần tổng, nhanh lên một chút, nói địa chỉ cho tôi đi.”
“Trương quản lý, nhưng như vậy cũng quá đột ngột đi...”
Giọng nói bên kia cuối cùng trở nên hơi thiếu kiên nhẫn, “Tôi nói cậu một người đàn ông sao cứ phải dài dòng như vậy thế, nhà tốt như vậy nếu không vội vàng tới, mấy ngày nữa cũng bị người ta cướp mất, cái nhà này cũng chỉ cho một mình cậu ở, khách sạn chúng ta có mấy người được đãi ngộ tốt như vậy chứ, cậu còn không nắm chặt cơ hội à, do dự cái gì nữa?”
Lý Trình Tú có chút sợ sẽ đắc tội ông ta, hơn nữa suy nghĩ một chút cũng cảm thấy ông ta nói có lý, nếu khách sạn chịu chi tiền vi ước cho cậu, cậu cũng không cần phải băn khoăn. Đầu óc nhất thời nóng lên, liền đem địa chỉ nói cho Trương quản lý biết.
liquidated damages: ( tiền vi ước) thiệt hại thanh lý là những thiệt hại mà các bên chỉ định trong quá trình hình thành hợp đồng cho bên bị thiệt hại để thu tiền bồi thường khi có vi phạm cụ thể.
Trương quản lý lúc này mới cao hứng nói, “Bây giờ đang kẹt xe, đợi đến lúc tôi qua phải hơn giờ nữa, cậu thu dọn đồ đạc đi.”
Để điện thoại xuống, Lý Trình Tú dừng lại một chút.
Cậu chưa từng thấy qua lần dọn nhà nào y chang đòi mạng vậy, hơn nữa Trương quản lý ngày thường đối với cậu rất lạnh nhạt, làm sao lại đặc biệt giúp cậu dọn nhà như thế. Trong lòng cậu có chút nghi ngờ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.
Trước tiên cậu vội vàng gọi điện thoại cho chủ nhà, bởi vì cậu đột nhiên nói muốn dọn nhà, hơn nữa việc nói chuyện cũng không lanh lẹ cho lắm, nửa ngày cũng không giải thích ra hồn, chọc chủ nhà giận dữ, ở trong điện thoại dạy dỗ cậu không ngừng, cho đến khi cậu nói rõ ràng sẽ trả tiền vi ước, lúc này mới chịu bỏ qua.
Chờ cậu nói chuyện với chủ nhà qua điện thoại xong liền gọi lại cho Thiệu Quần một cuộc điện thoại.
Không nghĩ tới lại có một ngày cậu dọn nhà còn phải thông báo cho người khác, cảm giác này thật tốt.
Đáng tiếc Thiệu Quần lại một mực không nhận, cậu không thể làm gì khác hơn tắt máy.
Cậu mặc dù nói chuyện không lưu loát, nhưng làm việc tay chân rất nhanh chóng. Đặc biệt là những năm này cậu dọn nhà rất nhiều lần, đồ lại ít, lại thích để đồ gọn gàng, cậu lấy mấy hộp giấy to trước kia hay dùng để dọn nhà, bắt đầu nhanh chóng thu thập đồ đạc đứng lên.
Chờ Trương quản lý đưa công ty dọn nhà đến, Lý Trình Tú cơ bản đã thu thập xong mọi thứ, cậu đang cầm dụng cụ đang gỡ tủ quần áo đi.
Trương quản lý tiến lên ngăn cản cậu, “Đồ xài trong nhà không cần mang đi đâu, nhà bên kia đều có đầy đủ cả rồi, chỉ có đồ cậu không nghĩ ra thôi, chứ ở đó không có gì không có cả.”
Lý Trình Tú cau mày, “Nhưng mà...” Đồ xài trong nhà đều là cậu tự mình bỏ tiền ra mua, nói không chừng một ngày đó cậu không ở nơi này, chẳng lẽ lại đi mua lại?
“Không nhưng nhị gì cả,đừng mang theo, mang cũng không co chỗ để để.”
“Không được, sau này nếu như lại dọn nhà lần nữa..”
“Sau này hãy nói sau, cậu mang những thứ rách rưới này mang qua thật sự là không có chỗ để để đâu, chẳng lẽ cậu muốn chất đầy đồ vào nhà thuê của Trần tổng? Vạn nhất để chủ nhà biết, đây không phải là cho tìm phiền toái cho Trần tổng sao.”
Lý Trình Tú suy nghĩ một chút, ông ta nói cũng đúng, nhưng bắt cậu muốn vứt bỏ, thì quả thực là không bỏ được, trước tiên cứ dời qua đi, dù sao cách cuối tháng còn có mấy ngày, chờ sáng ngày mốt cậu rảnh rỗi, tới đem đồ xài trong nhà bán ở đi thị trường đồ cũ, hoặc là thương lượng cùng chủ nhà một chút, bán cho khách trọ kế tiếp.
Cứ như vậy hùng hùng hổ hổ dọn dẹp cả một buổi chiều, lúc này Lý Trình Tú trực tiếp quăng mình vào chiếc ô tô của công ty dọn nhà, lắc lư đi về phía khách sạn.
Cho đến khi lái xe của công ty dọn nhà lái vào một khu nhỏ nhìn rất quen mắt, Lý Trình Tú liền trợn tròn mắt.