*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Trình Tú cho là Thiệu Quần nói ở cùng nhau chính là Thiệu Quần dọn đến căn nhà bây giờ cậu đang ở, không nghĩ tới thực ra là cậu dọn đến ở căn nhà của hắn.
Thiệu Quần làm việc thật sự có thể nói là mạnh mẽ vang dội. Hắn vừa nói cậu này xong, ngay ngày thứ hai, Trợ lý Chu dáng điệu tinh anh dáng điệu đã đến, thuận tiện mang công nhân dọn nhà tới luôn.
Toàn bộ quá trình căn bản không tới phiên Lý Trình Tú nhúng tay. Vào buổi trưa, cả người lẫn đổ được tới một biệt thự song lập kiểu dáng nước ngoài.
Hiệu ứng ánh sáng của ngôi nhà rất tốt. Vừa vào nhà đã có cảm giác ánh sáng muôn nơi, bên trong nhà được trang trí thanh nhã hào phóng, lấy màu sắc hài hòa làm chủ. Ngoài cửa sổ là một khu vườn có một vườn hoa lớn và một cái bể cá nhỏ. Lý Trình Tú cảm thấy không khí ở nơi này vô cùng tươi mới.
Hiệu ứng ánh sáng: thiết kế kết cấu tòa kiến trúc hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc này có ánh sáng thích hợp
Trợ lý Chu mặt không cảm giác chỉ huy công nhân dời đồ về đúng vị trí, sau đó nói với Lý Trình Tú, “Lý tiên sinh, xin hãy coi nơi này làm nhà của mình, nhưng mà có nhiều chỗ vẫn cần cậu phải chú ý một chút. Chẳng hạn như phòng làm việc của Thiệu Tổng, nếu không có sự cho phép của hắn thì xin anh đừng vào. Đồ đạc ngày thường Thiệu tổng dùng cũng xin anh không được tùy tiện di chuyển vị trí, bởi vì nếu không tìm được thì hắn sẽ rất tức giận. Thực vật và cá trong khu vườn đều rất quý giá ngày thường có người chuyên chăm sóc chúng, cho nên anh không nên tùy ý tưới nước hoặc đút đồ ăn.”
Lý Trình Tú lúng túng gật đầu một cái, cậu không quen lắm cái giọng điệu lạnh lùng nhưng lại lễ phép đến khác thường này của Trợ lý Chu.
Trước khi đi, trợ lý Chu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Lý tiên sinh, anh có thể bắt đầu chuẩn bị bữa trưa rồi, nơi làm việc của Thiệu Quần rất gần, hắn nói buổi trưa sẽ trở lại dùng cơm với anh.”
“Ồ...”
Lý Trình Tú không kịp dọn dẹp đồ đăc của mình, ngồi dậy khỏi bàn làm việc. Cậu vừa mới làm xong cơm, Thiệu Quần quả nhiên đã trở lại.
Ngay khi Thiệu Quần bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn xông vào lỗ mũi, tâm trạng của hắn rất tốt.
Hắn không thích người ngoài tùy ý ra vào trong nhà của mình Thông thường, ngoại trừ những người làm việc bán thời gian và những người chăm sóc khu vườn, thức ăn hắn sẽ tự mình tìm cách, không phải là ăn bên ngoài mà chính là đến nhà Lý Trình Tú ăn.
Sau khi ăn uống bên ngoài một thời gian dài tự nhiên hắn cảm thấy buồn ói. Buổi trưa có thể ăn thức ăn tại nhà của mình, đối với dạ dày của hắn mà nói, đây không khác gì một sự an ủi lớn lao. Đặc biệt là Lý Trình Tú làm đồ ăn quả thực rất ngon, bây giờ hắn cảm thấy đầu bếp cao cấp nhất của khách sạn có lẽ không là gì so với vị này nhà hắn đâu.
Hắn như bị quỷ thần xui khiến đi lên ôm lấy Lý Trình Tú, làm nũng nói, “Vợ ơi, anh về rồi.”
Lý Trình Tú mặt đỏ lên, trong lòng ngọt như ăn mật vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu nói, “Ăn cơm đi.”
Đây chính là cuộc sống hoàn mỹ nhất trong tưởng tượng của Lý Trình Tú, có thể học tập, có thể làm việc, lại còn có thể cho làm thức ăn nóng cho người thương. Hắn cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Thiệu Quần luôn có thói quen ngủ trưa rất tốt. Ngủ trưa mới có thể giữ cho đầu óc của hắn thanh tỉnh cả ngày, tinh lực thịnh vượng. Tính chất công việc của Lý Trình Tú trước kia căn bản khiến cậu không có khái niệm nghỉ trưa. Bây giờ thì ngược lại, sau khi cơm nước xong cũng bị Thiệu Quần kéo lên giường, ôm cậu ngủ một cách thoải mái.
Lúc ban đầu, Thiệu Quần đối với việc Lý Trình Tú vào ở trong “lãnh địa” của mình còn chút do dự hối hận mình nói ra quá nhanh. Nhưng qua mấy ngày hưởng thụ cuộc sống thoải mái, hắn cảm thấy quyết định của mình quá chính xác.
Lý Trình Tú chăm sóc cho ai đơn giản là sủng họ lên tận trời cao
Mỗi buổi sáng, bất kể cậu có công việc hay không, cậu nhất định sẽ dậy sớm hơn Thiệu Quần. Lúc Thiệu Quần thức dậy, kem và bàn chải đánh răng đã được soạn sẵn, khăn lông sạch sẽ bày ra. Trong phòng tắm từ bồn rửa mặt tới mặt đất, gần như không thể tìm được một giọt nước đọng nào. Bữa ăn sáng nhất định đã sớm chuẩn bị xong, vén nắp lên là có thể thấy được thức ăn vẫn còn nóng, hơn nữa ngày ngày sẽ là một món mới. Buổi trưa coi như Lý Trình Tú không ở nhà, cũng sẽ nấu cơm cho hắn trước khi hắn xong việc, hắn về nhà chỉ cần cho thức ăn vào lò điện siêu sóng (microwave oven) hâm nóng lên là có thể ăn có được. Buổi tối Lý Trình Tú luôn về nhà sớm hơn hắn, bất kể lúc nào hắn về đi nữa thì nhất định hai phút sau sẽ có một món ăn nóng hổi được bưng lên. Hắn muốn tắm, nước ấm sẽ được sắp xếp tốt, đồ lót quần áo ngủ nhất định được đặt ở vị trí mà hắn chỉ cần đưa tay lên là lấy được. Sau khi tắm xong lập tức có thể đổi một cái dép sạch hơn. Ga giường một tuần đổi một lần, chính vì thế mà căn nhà luôn sạch sẽ tinh tươm. Ngay cả hắn là một tên hay xói mói cũng không tìm ra một điểm xấu nào.
Tóm lại, những chi tiết nhỏ trong phương diện sinh hoạt Lý Trình Tú cũng có thể chú ý đến tỉ mi chu đáo. Thiệu Quần cảm thấy mình như cưới về một cô vợ toàn năng vậy. “Cô vợ” này khiến cho hắn trừ bỏ công việc ra, gần như không thể buồn phiền bất kỳ cái gì khác. Hắn lớn như vậy rồi, thời điểm trong nhà có đến tận bốn vú em cũng không khiến cho hắn cảm thấy cuộc sống lại có thể thoải mái và tiện lợi đến trình độ này. Lúc đầu quyến rũ Lý Trình Tú hắn thật sự không nghĩ tới sẽ có nhiều chỗ tốt như vậy.
Hắn cảm thấy chừng nào hắn còn ở lại Thâm Quyến một ngày, hắn sẽ không bao giờ chia tay với Lý Trình Tú.
Lúc làm việc vào ngày thứ năm, đồng nghiệp nói cho cậu biết tối hôm nay ông chủ muốn mời mọi người ăn cơm.
Bởi vì đây là hoạt động tập thể, Lý Trình Tú cảm thấy vô cùng xấu hổ nếu mình không tham gia. Cậu thừa dịp nghỉ trưa gọi điện thoại cho Thiệu Quần, Thiệu Quần mặc dù miệng đầy chữ “không vui”, nhưng cũng không khó xử hắn.
Cùng ngày, trước thời điểm tan việc một giờ, Lê Sóc trực tiếp bao nửa một tiệm ăn cao cấp Nhật Bản, mấy chục người cứ thể mà phóng qua.
Lúc ăn cơm, có người không ngừng mời rượu Lê Sóc, mời đến nỗi Lý Trình Tú nhìn cũng cảm thấy kinh hãi.
Sau khi mấy ly rượu xuống bụng, mấy thành phần tri thức cao cấp ngày thường cũng buông thả hết mình, mấy người tranh nhau cướp micro hát đến ma chê quỷ hờn.
Lý Trình Tú sợ hãi tình cảnh như vậy, một mình rúc vào một góc phòng ăn, trước mặt có một cây điêu to lớn ngăn ở ngay trước mặt, vì thế cậu cảm thấy an tâm rất nhiều.
Cậu nhìn mấy người đồng nghiệp vô cùng nhiệt tình kia mà ngẩn người. Lê Sóc lặng lẽ ngồi vào bên cạnh cậu.
Lý Trình Tú sợ hãi nói, “Ông chủ.”
Lê Sóc sắc mặt ửng đỏ, giơ giơ ly rượu trong tay, “Tại sao không uống?”
“Tôi không biết uống rượu.”
Lê Sóc cười nói, “Cái này không được nha, đàn ông sao có thể nói mình không biết uống rượu được chứ?.”
Lý Trình Tú có chút lúng túng, “Ông chủ, tửu lượng của tôi, rất kém cỏi.”
Lê Sóc cũng không khó xử cậu, để ly rượu xuống rồi nói, “Mới vừa rồi tôi thấy cậu chưa ăn được bao nhiêu, làm sao, không hợp khẩu vị?”
“Không phải, tôi không có thói quen, ăn sống.”
Lê Sóc cười nói, “Nơi này cũng có phần nấu chín, để tôi gọi phòng bếp nấu cho anh một bát ramen nhé?”
“Không cần, tôi no rồi.”
Lê Sóc cười cười lắc đầu một cái, còn không chờ Lý Trình Tú kịp khuyên can, đã có người từ phòng bếp đi tới, chỉ chốc lát sau liền bưng một tô mì trở lại, “Có sẵn mì xào udon, nóng phết, ăn chút đi.”
Lý Trình Tú cảm kích nhìn hắn một cái, cầm đũa ăn mì sợi một cách nhẹ nhàng.
Lê Sóc khóe miệng cười chúm chím, “Tiểu Lý, cậu là người nơi nào?”
“Bắc Kinh.”
“Ồ, sao lai chạy đến đây?”
“Làm việc.”
“Trước kia cậu làm gì?”
“Đầu bếp.”
Lê Sóc kinh ngạc nói, “Đầu bếp? Tại sao cậu lại đột nhiên quyết định tới học kế toán vậy?”
Lý Trình Tú ngượng ngùng nói, “Không phải, đột nhiên quyết định, rất lâu rồi, tôi đã muốn vậy, chẳng qua là, không có tiền.”
“Nếu vậy thì bây giờ cũng có thể coi như là thực hiện đang mong ước rồi còn gì, chúc mừng anh.”
“Cám ơn, ông chủ.”
Lê Sóc cười nói, “Tôi cái người này yêu nhất chính là thức ăn ngon, không biết lúc nào mới có cơ hội được nếm thử tài nấu nướng của anh một chút đây?”
“Ừm..” Lý Trình Tú không biết phải trả lời thế nào.
“Tôi nói thật đó. Ngày thường có thời gian rảnh rỗi tôi cũng thích tự làm chút đồ ăn. Phòng bếp nhà tôi thứ gì cũng có, tuyệt đối đủ để bất kỳ một vị đầu bếp nào có thẻ tùy ý thi triển. Nếu như lúc nghỉ ngơi cậu không có chuyện gì khác để làm, hay là chúng ta gọi thêm mấy người bạn nữa, đến nhà tôi làm bữa cơm, tán gẫu một chút, hoặc là uống chút trà.”
Lý Trình Tú chần chờ nói một câu, ” Được.” cho tới bây giờ cậu chưa từng được bất kỳ bạn học hay là đồng nghiệp nào mời đi đâu cả. Cậu thật sự là không cự tuyệt được lời mời thiện ý như vậy.
Lê Sóc cao hứng lấy điện thoại di động ra ấn phím.
Điện thoại Lý Trình Tú đột nhiên vang lên, cậu cúi đầu nhìn một cái, là một dãy số xa lạ.
“Đây là số của tôi, lúc nào rãnh rỗi gọi điện thoại cho tôi đi.”
Lý Trình Tú ngây người nhìn màn hình, không biết Lê Sóc lưu số của mình từ khi nào.
Lê Sóc để điện thoại di động xuống, nói, “Lát nữa tôi đưa cậu trở về nhé, vừa vặn chỗ đó tôi biết.”
“Tôi, tôi đã dọn nhà.”
“Ồ? Không sao đâu, dù sao lát nữa cũng không kẹt xe.”
Lý Trình Tú nhớ lại những gì Thiệu Quần nói, hắn không cho cậu ngồi xe của người khác, vì vậy từ chối nói, “Cám ơn ông chủ, tôi tự, về nhà thôi.”
Lê Sóc ôn hòa cười nói, “Cậu không cần khách khí, chiếu cố nhân viên cũng là nhiệm vụ của một người chủ tốt. Chỗ này tương đối xa, xe buýt ngồi không tốt đâu.”
Lý Trình Tú kiên trì nói, “Cám ơn ông chủ, tôi, tự về.”
Lê Sóc thần sắc toát ra một chút thất vọng, buông tay, “Vậy cũng tốt, như vậy cậu nên cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì hãy gọi liền cho tôi, tôi lúc nào cũng tình nguyện hỗ trợ.”
Lý Trình Tú gật đầu một cái, chân thành nói, “Cám ơn ông chủ.”
Buổi tối hôm đó Lý Trình Tú trở về nhà lúc chín giờ hơn, Thiệu Quần rất không cao hứng, bảo cậu sau này ít tham gia mấy cái tụ họp vô dụng kiểu này đi, không được thì từ chức đi.
Lý Trình Tú sợ nhất là bị hắn bảo từ chức, vội vàng đáp ứng hắn sau này tận lực sẽ không tham gia.
Mấy ngày sau, Lê Sóc gọi cậu tới phòng làm việc, nói muốn dẫn cậu đi tham gia một cuộc đấu thầu một công trình nhà nước, Hắn mang theo hai nhân viên công ty kế toán và Lý Trình Tú, thực tập sinh duy nhất.
Có được cơ hội quý báu như vậy, Lý Trình Tú tự nhiên rất phấn khích, cảm ơn Lê Sóc hết lần này đến lần khác.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, cậu phát giác ánh mắt của đồng nghiệp nhìn mình có chút không đúng, chẳng qua không phải là ác ý, hơn phân nửa đều là mập mờ theo dõi.
Sau giờ nghỉ trưa, tài xế lái xe qua hơn nửa thành phố, đưa bốn người bọn họ đến địa điểm đấu thầu.
Trong cuộc họp, Lê Sóc tự tin trầm ổn, diệu ngữ liên châu, trở thành ngọn gió lớn, mạnh mẽ lấn át tất cả mọi người, khiến cho Lý Trình Tú và mấy người kia khâm phục không dứt.
Lý Trình Tú vốn cho rằng chỉ là họp mà thôi, trước khi tan tầm hẳn là có thể kết thúc đi, không nghĩ tới lúc kết thúc xong, lúc về lại đúng giờ cao điểm mọi nẻo đường bị chặn đến lợi hại, nửa giờ cũng chỉ đi được 200 thước.
Lý Trình Tú nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng như lửa đốt.
Hai đồng nghiệp kia của cậu rốt cuộc cũng ngồi không yên, rối rít xin xuống xe định ngồi tàu điện ngầm trở về.
Lý Trình Tú chỉ có thể gān lo lắng. Chỗ Thiệu Quần ở không thông tàu điện ngầm, người trong khu này này ra vào đều có xe riêng, ngay cả muốn đến trạm xe buýt cũng phải đi bộ mười phút, chẳng qua bây giờ ngồi xe buýt cũng chậm như nhau thôi.
Lê Sóc nhìn đồng hồ một chút, hé miệng cười một tiếng, “Theo cái tốc độ này, trở lại công ty hẳn là phải hai giờ nữa, bây giờ đúng lúc lại là giờ cơm tối, tôi cũng đói chết đi được rồi. Tôi biết phụ cận gần đây có quán ăn, đi bộ chỉ cần vài phút là đến, chúng ta đi ăn một bữa đi.”
Lý Trình Tú do dự nhìn bên ngoài bị chặn đứng, căn bản là một hàng dài không đầu không đuôi, cảm thấy hôm nay nếu cậu muốn về nhà sớm hơn Thiệu Quần, căn bản là không thể.
Lê Sóc không giải thích nữa, tự mình xuống xe trước, đi vòng qua đối diện mở cửa xe cho Lý Trình Tú, làm tư thế mời, “Tới đi, ngồi đây hao tổn sức lực, không bằng đi hưởng thụ thức ăn ngon, chờ chúng ta ăn xong rồi, chắc chắn cũng kịp khai thông rồi.”
Lý Trình Tú cũng không có cách nào khác, chỉ có thể xuống xe, Lê Sóc nói với tài xe mấy câu, đóng cửa xe lại, đỡ lấy lưng Lý Trình Tú dắt cậu đi lên vỉa hè, “Tới đây, cẩn thận một chút, nhìn xe.”
Lý Trình Tú quấn chặt quần áo, đi theo bên người Lê Sóc, sau khi lên vỉa hè, cậu lấy điện thoại di động ra, “Ông chủ, tôi gọi một cuộc, điện thoại.”
Lê Sóc cười gật đầu một cái.
Lý Trình Tú quay lưng lại, gọi Thiệu Quần chẳng qua là gọi hai cuộc điện thoại cũng không có ai tiếp.
Lê Sóc trêu ghẹo nói, “Làm sao, bạn gái đang đợi à?”
Lý Trình Tú lắc đầu một cái, “Không phải.” Giữa hai lông mày của cậu có mấy phần lo lắng, cậu sợ lúc Thiệu Quần về đến nhà phát hiện cậu không có mặt lại tức giận.
Lê Sóc làm một cái tư thế mời lần nữa, “Bất kể là ai đang đợi cậu, bây giờ cậu cũng không có biện pháp trở lại lập tức, thời gian này vẫn nên giao cho tôi đi.”
Lý Trình Tú khách khí hơi khom người, “Cám ơn ông chủ.”
Vào thời điểm này vẫn còn rất nhiều người đi trên đường, Lê Sóc ngẩng đầu rảo bước đi bên người cậu, Lý Trình Tú có thể thấy không ít người phụ nữ vừa thấy Lê Sóc đã sáng mắt lên.
Ông chủ thật là lợi hại, Lý Trình Tú xúc động trong lòng.
Lê Sóc dẫn cậu một nhà hàng Thái Lan, nháy mắt giới thiệu, “Cua cà ri ở đây thực sự rất tuyệt vời. Đây không phải là đồ sống đâu, cậu ăn nhiều hơn chút nhé?”
Lý Trình Tú cười gật đầu một cái.
Nhà hàng Thái này có một cái tên rất lạ miệng. Bố cục và không khí của nhà hàng hầu hết được thiết kế cho các cặp đôi ăn uống. Chỉ có một vài bàn lớn được bày ra, ghế đôi được đặt ngay bên cạnh cửa sổ cho các cặp tình nhân ngồi.
Lê Sóc khéo léo gọi một vài món ăn, trong quá trình chờ đợi món ăn, hắn bày ra dáng diệu chuẩn bị nói chuyện trời đất với cậu, hai mắt ôn hòa thành khẩn nói, “Tiểu Lý, tôi muốn hiểu thêm về anh.”
Lý Trình Tú không rõ cho nên cẩn thận hỏi lại, ” Hiểu… Cái gì?”
Lê Sóc tháo kính, xoa xoa mi tâm, “Hôm nay thật là mệt mỏi nha, anh cũng nhìn thấy rồi đó, thời điểm đoạt mối làm ăn ai ai cũng y chang một con dã thú đói bụng vậy. Nhưng mà bây giờ chúng ta đã tan việc, anh có thể không cần coi tôi thành ông chủ của anh đâu, tôi cũng không có ý định coi anh như nhân viên, tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn, anh nói xem, có được không, Trình Tú?”
Bạn… Lý Trình Tú cho dù không hiểu mấy chuyện phải kiêng kỵ trên đời nhưng cậu cũng biết nhân viên và ông chủ không thể làm bạn.
“Tôi có thể gọi anh là Trình Tú không?”
Lý Trình Tú vội vàng gật đầu.
“Như vậy đi, ngoài giờ đi làm, tôi không muốn nghe anh gọi tôi là “ông chủ”, anh có thể gọi tôi là Lê đại ca.”
Lý Trình Tú đối với sự chủ động làm quen của ông chủ không cảm thấy cao hứng, ngược lại còn cảm thấy sợ hãi, nhìn chằm chằm cốc nước chanh trước mắt không dám ngẩng đầu lên.
Giọng nói dịu dàng của Lê Sóc và bản nhạc nhẹ nhàng phát trong nhà hàng hòa trộn với nhau, âm ái vang lên bên tai Lý Trình Tú, “Trình Tú, gọi tôi một tiếng đi.”
Lý Trình Tú do dự hồi lâu mới nhỏ giọng kêu lên, “Lê đại ca.”
Lê Sóc hài lòng cười một tiếng, “Coi như là bạn bè, có phải là chúng ta nên có những hiểu biết nhất định về đối phương không?”
Lý Trình Tú phụ họa nói, ” Ừ.”
Lê Sóc niết niết hai tay, ngón cái nắm cằm, không tránh né nhìn chằm chằm Lý Trình Tú, “Trình Tú, thật ra thì ngay từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã có thể nhìn thấy điểm giống nhau của hai chúng ta rồi.”