Nương Nương Khang

Chương 63

Lý Trình Tú ở một mình cả ngày, đêm tới cũng không bật đèn, cứ ngồi suy nghĩ về mọi thứ.

Cậu nghĩ mãi hết lần này đến lần khác, cậu thực sự không muốn trốn nữa.

Dường như bất kể cậu trốn ở đâu, Thiệu Quần đều có thể tìm thấy cậu. Trong trường hợp đó, tại sao cậu lại tự hành hạ mình, dày vò Trà Bôi nhỏ.

Cậu nhớ lời bác sĩ nói với cậu khi cậu đưa Trà Bôi nhỏ xuất viện, sau này không thể thay đổi địa điểm thường xuyên như vậy. Ngay cả người cũng không chịu nổi đừng nói chỉ là một chú chó nhỏ. Cậu không thể chấp nhận rủi ro thêm một lần nữa. Nếu bây giờ nó lại tiếp tục bệnh nó sẽ chết.

Trà Bôi nhỏ mới khỏi bệnh chưa lâu, điều này khiến Lý Trình Tú thực sự rất sợ hãi.

Cậu chỉ mới tìm được một công việc lý tưởng với khả năng và một chỗ ở phù hợp cho mình. Mọi thứ đều ổn. Đối với việc chuyển nhà cậu thực sự rất mệt mỏi. Cậu không thể dựng nổi một tia dũng khí, cậu không thể trốn tránh cả đời.

Hơn nữa rõ ràng cậu không làm hại bất cứ ai. Tại sao lại bắt cậu trốn đông núp tây?

Sau khi quyết định, Lý Trình Tú thả lỏng hơn rất nhiều.

Cậu không tin Thiệu Quần sẽ dây dưa với mình quá lâu. Thiệu Quần có quá nhiều thứ tốt, sao hắn lại nguyện ý lãng phí bao nhiêu thời gian trên người mình chứ? Sợ rằng hắn chỉ đang nhất thời nổi loạn thôi, không lâu nữa thì sẽ chán nản. Cậu chỉ cần im lặng theo dõi sự việc là được.

Từ hôm đó, Thiệu Quần sẽ gửi cho cậu ít nhất mười hoặc hai mươi tin nhắn văn bản vô nghĩa mỗi ngày, cái gì cũng nói. Lý Trình Tú không dám đọc, cậu biết mình chỉ cần nhìn thấy nó thì cả ngày sẽ bồn chồn không yên, dứt khoát vừa nhận được liền xóa.

Vài ngày sau, cậu đang nấu ăn trong bếp còn Quý Nguyên Kỳ đang chơi với Trà Bôi nhỏ ở phòng khách thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trái tim của Lý Trình Tú giống như đánh trống, cậu gần như ngay lập tức nghĩ đó có thể là Thiệu Quần.

Khi cậu muốn ngăn lại thì Quý Nguyên Kỳ đã kịp đứng dậy mở cửa.

Thiệu Quần không ngờ Lý Trình Tú sẽ mở cửa cho hắn. Khi nghe tiếng bước chân đến gần, lòng bàn tay của hắn căng thẳng đến toát mồ hôi. Nghe thấy tiếng mở khóa hắn rất phấn khích, chẳng qua sự phấn khích ấy đã biến mất hoàn toàn trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

Thiệu Quần nhìn chàng trai trẻ trước mặt, lông mày không ngừng nhảy lên. Hắn hơi quay đầu lại nhìn số nhà để chắc chắn chính mình không hỏi nhầm nhà. Thiệu Quần cau mày: “Lý Trình Tú sống ở đây à?”

Quý Nguyên Kỳ quan sát Thiệu Quần từ trên xuống dưới.

Không biết tại sao mặc dù đây là lần đầu tiên gặp nhau nhưng cả hai lại có thể cảm thấy sự thù địch rõ ràng của đối phương.

Quý Nguyên Kỳ dùng người chặn cổng, vô cảm nói: “Anh là ai?”

Trong mắt Thiệu Quần lóe ra tia sáng, hắn lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”

Lý Trình Tú đeo tạp dề đi tới.

Thiệu Quần vừa nhìn thấy cậu, trong lòng chợt lạnh. Hắn không kiểm soát nổi, đẩy vai Quý Nguyên Kỳ đi vào.

Hành động này có thể được coi là châm lửa giữa cả hai. Quý Nguyên Kỳ nắm lấy cổ tay hắn lại, định vặn tay Thiệu Quần.

Thiệu Quần ấn tay cậu ta xuống, nhấc đầu gối lên đánh vào bụng cậu ta.

Lý Trình Tú chưa ra tới cổng thì hai người kia đã giằng xé trong không gian chật hẹp trước cửa.

Lý Trình Tú vội hét lên: “Dừng lại!”

Hai người sững sờ, trừng mắt nhìn nhau, tức giận buông tay.

Lý Trình Tú kéo Quý Nguyên Kỳ vào nhà, cố tạo khoảng cách ra giữa hai người.

Thiệu Quần bị hành động này kích thích đến mức mù quáng, hắn nghiến răng chỉ vào Tiểu Quý: “Cậu ta là ai?”

Lý Trình Tú nhẹ giọng nói: “Hàng xóm.”

Thiệu Quần sững người một lúc, hiển nhiên là không tin lắm, lại tiếp tục dùng ánh mắt oán độc nhìn Quý Nguyên Kỳ.

Quý Nguyên Kỳ trẻ tuổi bồng bột nhất thời không thể chịu đựng được sự khiêu khích này. Cậu ta cao giọng mắng: “Anh là ai, tìm đánh à?”

Nhận thấy trong mắt Thiệu Quần có một ngọn lửa giận, Lý Trình Tú chặn lại ở giữa hai người. Cậu nói với Thiệu Quần: “Có chuyện gì không?”

Thiệu Quần mím môi giận dỗi nhìn Lý Trình Tú một cái, đưa thứ đó trong tay cho cậu, “Đây là con cá ngừ vừa đánh hôm nay. Bạn tôi đã chọn miếng ngon nhất của nó, rất tươi.”

Lý Trình Tú không nhìn, ngắt lời hắn: “Thiệu Quần, tôi đã nói rồi. Đừng đến nữa.”

Thiệu Quần cúi đầu, im lặng hai giây rồi lại ngẩng đầu lên ung dung nhún vai: “Tôi chỉ muốn đến gặp anh. Anh cầm lấy, tôi không vào. Được chưa?”

Lý Trình Tú lắc đầu: “Tôi không muốn đồ của cậu.”

Thiệu Quần há miệng, cay đắng mỉm cười, “Trình Tú, tôi đã lái xe đến đây trong tận ba giờ. Cậu không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ, chỉ là một miếng cá thôi mà. Nhận đi.”

Lý Trình Tú vẫn lắc đầu: “Tôi không muốn, cậu đừng đến nữa.” Vừa nói vừa muốn đóng cửa.

Thiệu Quần đột nhiên giơ tay lên, mạnh mẽ chắn cửa lại. Đôi mắt đen vượt qua Lý Trình Tú mà nhìn thẳng vào Quý Nguyên Kỳ: “Trình Tú, anh nói cho tôi biết, cậu ta là ai?”

Lý Trình Tú nhắm mắt lại: “Tôi nói rồi, là hàng xóm.”

Quý Nguyên Kỳ không cam lòng: “Anh là ai hả? Lý Trình Tú bảo anh cút đi, không có tai à?”

Trong mắt Thiệu Quần là sự đấu tranh kịch liệt, con mắt di qua di lại giữa hai người, cuối cùng thì chán nản buông tay xuống. Hắn thì thầm đặt chiếc túi xuống cửa: “Anh không ăn thì ném đi.” Sau đó hắn buộc mình phải xoay người đi.

Lý Trình Tú đột nhiên kêu lên: “Thiệu Quần.”

Thiệu Quần giật mình, trong lòng ngập tràn kỳ vọng quay đầu nhìn lại.

Lý Trình Tú cau mày, ngập ngừng: “Lê Sóc… anh ấy có khỏe không?”

Thiệu Quần thất vọng rũ vai xuống, trên mặt đầy vẻ thất vọng, hắn thì thầm: “Rất khỏe, anh ta đã trở về Trung Quốc. Hơn nữa anh ta đã có người mới, không cần anh nữa.”

Lý Trình Tú khẽ run rẩy, trong lòng có chút chua xót.

Dù sao thì Lê Sóc đã có thể về nước, điều đó có nghĩa là anh vẫn ổn. Đây là tin tốt. Hơn nữa anh còn có thể tìm được người thích hợp hơn cậu. Đây là tin tức còn tốt hơn. Cậu hẳn là nên hạnh phúc cho Lê Sóc mới phải.

Lý Trình Tú gật đầu, không nhìn Thiệu Quần nữa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, dường như cậu đã nghe thấy Thiệu Quần thở dài đầy buồn bã. Âm thanh này đánh vào trong lòng cậu, tay cậu run rẩy.

Sau khi đóng cửa, Quý Nguyên Kỳ trông có vẻ khá bất mãn, cậu ta mỉa mai: “Tôi không ngờ tình sử của anh lại phong phú đến vậy đấy. Người này còn đẹp trai hơn người kia, đỉnh thật.”

Trong lòng Lý Trình Tú bực bội không thở nổi. Cậu phớt lờ lời chế giễu, nhấc chân đi vào bếp.

Quý Nguyên Kỳ bất ngờ níu lại cánh tay cậu, áp cậu lên cửa trước khi cậu kịp phản ứng lại.

Cậu thấy trên khuôn mặt của chàng trai này là sự tức giận không hề che giấu.

Quý Nguyên Kỳ phẫn nộ nói: “Anh còn bao nhiêu bạn trai cũ hả? Còn bao nhiêu kẻ tôi chưa gặp?”

Lý Trình Tú đầu đau sắp nhức, đối phó xong với Thiệu Quần đã khiến cậu mềm nhũn cả hai chân. Cậu thực sự không còn tinh lực để đối phó với sự tra hỏi của cậu ta. Bên cạnh đó, tại sao cậu phải nói cho cậu ta biết quá khứ của mình?

Cậu cố đẩy Quý Nguyên Kỳ ra, giọng không tốt lắm: “Chẳng liên quan gì đến cậu.”

Quý Nguyên Kỳ nắm tay cậu, trầm giọng nói: “Rốt cuộc anh xem tôi là cái quái gì vậy? Anh vẫn còn cảm giác với bạn trai cũ của mình à?”

Lý Trình Tú hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói,”Tiểu Quý, tôi có quyền riêng tư, xin cậu đừng ép buộc tôi. Cậu… cậu trưởng thành hơn chút đi được không?”

Lời này thực sự chọc Quý Nguyên Kỳ không nhẹ.

Những đứa trẻ bằng tuổi cậu ta thường nghĩ mình đã đủ trưởng thành và trầm ổn. Chúng hầu hết đến ghét bị gọi là ngây thơ, đặc biệt là người mình để ý.

Lúc này Quý Nguyên Kỳ đã nổi giận, dường như cậu ta rất nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó, đột nhiên cậu ta nâng cằm Lý Trình Tú lên, ghé sát vào môi cậu.

Trước mắt Lý Trình Tú bỗng hơi choáng váng, đột nhiên khuôn mặt của Quý Nguyên Ký phóng to ra gần mặt cậu, trên môi có một áp lực mềm mại.

Lý Trình Tú chấn động cả người, dùng hết sức đẩy Quý Nguyên Kỳ ra.

Quý Nguyên Kỳ thật ra chỉ hôn một nụ hôn rất nhẹ. Cậu ta hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc hôn đàn ông. Trong lúc đang luống cuống không biết phải làm gì tiếp theo thì đã bị đẩy ra, suýt ngã xuống đất.

Lý Trình Tú giận dữ trợn mắt nhìn cậu ta, hai má đỏ bừng vì phẫn nộ. Cậu quay lại phòng khách, chỉ tay ra cửa run rẩy nói, “Cậu, cậu đi ra ngoài…”

Phản ứng này khá khiến người ta tự ái. Quý Nguyên Kỳ vừa xấu hổ vừa khó chịu, mặt đỏ bừng. Cậu ta vừa giận dỗi vừa không cam lòng trợn mắt nhìn Lý Trình Tú, mạnh mẽ mở cửa lao ra.

Lý Trình Tú hoảng sợ, cả người run lên. Phải mất một thời gian dài mới bình tĩnh lại được.

Cậu không quan tâm đến bản tính con nít của Quý Nguyên Kỳ hay sự giễu cợt của cậu ta. Cái này cậu có thể chịu đựng được.

Nhưng sự bướng bỉnh và cố chấp này của Quý Nguyên Kỳ gần giống của Thiệu Quần. Lý Trình Tú cảm thấy khá đau đầu, sợ cậu ta lại gây thêm phiền toái cho mình.

Sau khi cậu đuổi Quý Nguyên Kỳ đi, cậu không an tâm, cảm thấy vài ngày nữa nhất định cậu ta sẽ chạy lại.

Hai ngày sau vào lúc tan việc, Lý Trình Tú thấy cánh cửa cách vách mở toang, cậu thấy người của công ty chuyển đồ đang bê đồ đạc vào.

Không ai sống cách vách cậu. Hôm nay có vẻ như cuối cùng cũng đã có người chuyển đến.

Cậu cũng không quan tâm. Lúc lấy chìa khóa ra mở cửa, cậu nhìn cánh cửa phòng của Quý Nguyên Kỳ hai lần, thầm nghĩ không biết đứa trẻ này sẽ chịu được khi nào.

Đến đêm, cậu đang nấu ăn thì cánh cửa lại reo lên.

Cậu nghĩ đó hẳn là Tiểu Quý nên đi ra mở cửa, cũng không nghĩ nhiều.

Bên ngoài cánh cửa là Thiệu Quần đang cầm chai rượu trên tay, mỉm cười với Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú cứng đờ.

Thiệu Quần giơ rượu trên tay lên: “Tôi nhớ anh đã từng uống loại rượu trắng này trước đây phải không? Tôi đổi nó lấy một bữa cơm tối chứ?”

Lý Trình Tú mím môi, lùi người lại định đóng cửa.

Thiệu Quần bước lên đỡ lấy cánh cửa, mặt dày lẻn vào.

Lý Trình Tú cau mày: “Cậu…”

Thiệu Quần rất phấn khích, có thể nhìn thấy Lý Trình Tú đã khiến hắn rất vui rồi. Đằng này lại còn được tiến vào nơi cậu ở, sao lại không phấn khích được?

Sau khi hắn bước vào, đầu tiên là thận trọng nhìn lướt qua, phát hiện không ai trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Trình Tú trầm giọng nói: “Thiệu Quần, cậu…”

Thiệu Quần “Suỵt” một tiếng, cay đắng nở nụ cười: “Trình Tú, đừng vội đuổi tôi. Để tôi đặt rượu xuống đã, anh không chào đón tôi, tự tôi sẽ đi.”

Lý Trình Tú có vẻ nhẹ nhõm hơn, cầm tay nắm cửa, đợi hắn rời đi.

Thiệu Quần cảm thấy trái tim mình đập mạnh, hắn cảm thấy trái tim mình đã cứng rắn lên không ít, cho dù có khó chịu đến đâu cũng có thể mạnh mẽ chịu đựng được.

Hắn đặt rượu lên bàn, khẽ cười nói, “Từ giờ tôi sẽ là hàng xóm của anh, anh không thể cho tôi một bữa ăn à?”

Lý Trình Tú cho hắn một cái nhìn ngạc nhiên, nhớ tới những công nhân di chuyển mà ngày hôm nay cậu nhìn thấy hóa ra lại là của Thiệu Quần à?

Lý Trình Tú không dám tin nhìn hắn: “Thiệu Quần, cậu muốn cái quái gì thế?”

Thiệu Quần cau mày, miễn cưỡng cười nói: “Trình Tú, anh đừng phòng bị tôi thế, tôi chỉ muốn gần gũi với anh hơn thôi. Anh xem, anh nói tôi không tôn trọng anh, được thôi, tôi tôn trọng anh, anh nói cái gì là cái đó. Anh nói tôi cút đi, bây giờ tôi cũng cút đây. Nhưng ít nhất anh có thể để tôi ở bên cạnh anh không? Tôi sẽ không làm gì cả, tôi chỉ muốn tốt với anh, tôi chỉ muốn chăm sóc anh.Anh hãy để tôi ở lại nơi tôi có thể nhìn và chăm sóc anh đi, chỉ cần như vậy là tôi đã hài lòng rồi.”

Lý Trình Tú quay đầu đi: “Thiệu Quần, cho dù mục đích của cậu là gì tôi cũng sẽ không bị lừa lần nữa đâu. Tôi cũng không cần phải chăm sóc cậu.”

Thiệu Quần gật đầu, hehe cười hai lần. Chẳng qua tiếng cười nghe còn khó chịu hơn khóc.

“Tôi biết bây giờ anh không tin tôi, như vậy cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ dành thời gian để khiến anh tin tưởng. Trình Tú, dù tôi có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh có thể không tin tôi, nhưng tôi vẫn phải nói điều này. Tôi thực sự chân thành với anh. Tin hay không? Hai ta thử một chút nhé, xem liệu tôi có thể đối xử tốt với anh không? Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cả cuộc đời? Anh có tin không? Đến lúc đó, anh có thể mỉm cười với tôi lần nữa không? Anh có thể sẵn lòng làm một bữa ăn cho tôi lần nữa không? Tôi muốn rất nhiều. Chỉ cần anh có thể ở bên cạnh tôi không rời đi nữa, tôi có thể mẹ nó cho anh bất cứ thứ gì. Anh muốn đi đâu tôi cũng có thể đi theo.”

Lý Trình Tú hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Ra ngoài, ra ngoài đi.”

Thiệu Quần nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Trình Tú, anh chỉ cần bước một bước nhỏ. Thật sự, chỉ cần anh gật đầu một cái, tôi có thể làm mọi chuyện vì anh. Anh hãy thử lại lần nữa đi, tôi sẽ không bao giờ làm anh thất vọng đâu. Trình Tú, chuyện này không khó chút nào, anh cho tôi một chút ngọt ngào cũng đủ để tôi mẹ nó vui vẻ cả năm. Anh thử lại lần nữa được không? “

Khuôn mặt của Lý Trình Tú tái nhợt như tờ giấy, cúi nhìn xuống ngón chân mình, gần như là phun ra hai từ kẽ răng: “Ra ngoài.”

Thiệu Quần cảm thấy đau nhói trong lòng, gật đầu ngoan ngoãn bước ra cửa. Khi đi ngang qua cậu, hắn bất giác cúi xuống hôn lên tóc cậu, khẽ khàng nói: “Tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Lý Trình Tú y như vừa bị sét đánh, lùi lại một bước, nhưng cậu thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

Thiệu Quần nhếch mép tự giễu: “Tôi sẽ quay lại Thâm Quyến để làm việc vào ban ngày từ thứ Hai đến thứ Năm, sau đó tôi sẽ về đây vào tối thứ Năm rồi ở lại đến sáng thứ Hai. Nếu anh cần sự giúp đỡ cứ đến tìm tôi hoặc gọi cho tôi. Bất kể bao xa tôi cũng sẽ chạy về. “

Sau khi hắn đi, Lý Trình Tú đóng sầm cửa lại.

Gần như ngay sau khi cửa khép lại, cậu lập tức không thể giữ thăng bằng, đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Thiệu Quần đang làm gì? Sau khi bạo lực và ép buộc không còn tác dụng, hắn lại muốn đối xử tốt với cậu?

Tại sao phải lộ ra biểu cảm như vậy, tại sao phải chuyển đến đây, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Lý Trình Tú cảm thấy trái tim bình tĩnh của mình lại bị khuấy loạn.

Cậu đang hoảng loạn. Đối với một Thiệu Quần như vậy, cậu thậm chí còn cảm thấy đáng sợ hơn Thiệu Quần hung ác, chỉ biết lớn tiếng gào thét để che đậy lương tâm tội lỗi của mình.

Ít nhất thì kiểu Thiệu Quần như vậy đã khiến cậu không do dự, chỉ muốn trốn thoát.
Bình Luận (0)
Comment