Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 27


Hai người đã chuẩn bị xong hết chưa? - Nàng nghiêm túc nhìn hắn và Lâm Ngự, sau mấy ngày tìm hiểu và liên lạc với mật thám, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất để hành động
- Ổn cả rồi, chỉ đợi nàng hạ lệnh thôi
- Bẩm hoàng thượng, phía mạt tướng cũng đã sẵn sàng
- Được, vậy chúng ta chia ra hành động
- Nàng phải cẩn thận đó - Hắn không quên nhắc nhở nàng phải cẩn thận, nàng chỉ nhìn hắn gật đầu
- Chàng cũng phải cẩn thận
Đỗ Nguyệt Nhã cùng hai người họ tách ra, nàng và Tiểu Ngân dẫn đầu một đội binh lính trà trộn vào quân doanh của Thanh Viên
- Chủ nhân, thuộc hạ đã sắp xếp ổn thoả, người mau cho binh lính thay đổi quân phục thuộc hạ sẽ dẫn mọi người đi - Một người mặc chiến giáp của Thanh Viên cung kính nói với nàng
- Ừm, Tiểu Ngân, mau phân phát quân phục cho mọi người
Đợi Tiểu Ngân phân phát cho mọi người xong, nàng cùng Tiểu Ngân cũng tìm chỗ thay quân phục ra.

Đoàn người nhanh chóng trà trộn vào doanh trại của Thanh Viên
- Mọi người nghe đây, lát nữa nếu thấy pháo hiệu thì lập tức hành động, rõ chưa
Các binh sĩ gật đầu, vì lần này là trà trộn vào quân doanh của địch không thể dẫn theo quá nhiều người nên nàng chỉ dẫn theo có chừng một trăm người, nhưng như vậy chắc cũng đủ bởi vì mục tiêu của nàng là tướng quân chỉ huy của Thanh Viên
- Được rồi, các ngươi mau tản ra, nhớ chú ý an toàn, Diệp Hoa, dẫn ta đến lều của chủ tướng Thanh Viên
- Dạ - Diệp Hoa chính là người vừa nãy tiếp ứng cho nàng, hắn chính là ám vệ mà nàng đã bí mật huấn luyện để trở thành mật thám.


Nàng theo Diệp Hoa đi vòng vèo mới lúc thì đến được doanh trại của tướng quân Thanh Viên
Cùng tại thời điểm đó bên Lâm Ngự cũng đã phóng hỏa kho lương rồi nhanh chóng đến giúp Mặc Ngôn
- Người đâu, kho lương bị cháy rồi, mau đến dập lửa
Binh lính Thanh Viên đều đi đến kho lương để dập lửa, cả doanh trại loạn thành một đoàn, Lâm Ngự cho người bắn pháo hiệu, cả ba đội quân Hy Nguyệt đồng thời tấn công khiến quân Thanh Viên trở tay không kịp
- Quân Thanh Viên nghe đây, ta khuyên các ngươi mau đầu hàng, chủ tướng của các ngươi đang nằm trong tay ta, hôm nay đã định sẵn là Thanh Viên thất bại, nếu các ngươi đầu hàng, ta sẽ không làm tổn hại đến các ngươi - Đỗ Nguyệt Nhã từ trong chủ trướng bước ra, một tay giữ tên chủ tướng của Thanh Viên, một tay cầm kiếm kề sát vào cổ ông ta lớn tiếng nói cho những binh lính ở đó nghe
- Chúng ta phải làm sao đây, chủ tướng đã bị bắt rồi, chúng ta không còn đường lui nữa
- Các ngươi nhìn kìa, đó chẳng phải là Thanh vương sao, sao ngài ấy lại đi chung với đám người Hy Nguyệt - Một đám binh sĩ thấy vương gia của bọn họ dẫn đầu một đội quân Hy Nguyệt thì bắt đầu xôn xao
- Các ngươi nghe đây, thật ra ta mới chính là người được tiên đế lựa chọn, là Viên Mặc Tuân đã hạ độc thủ với tiên đế để cướp ngôi, hôm nay ta mượn quân của Hy Nguyệt để giành lại những gì vốn thuộc về ta - Mặc Ngôn ra mặt giải thích
Đám binh sĩ nhìn nhau rồi đồng loạt buông vũ khí đầu hàng.

Nàng sai người sắp xếp cho bọn họ rồi dẫn quân về doanh trại Hy Nguyệt.

Trận đánh kết thúc, số binh sĩ thương vong cũng không nhiều, họ nhanh chóng đi nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Tuy trận này đã thắng nhưng sự việc còn chưa dừng lại ở đó, nếu cứ như vậy mà thu binh thì không ai đoán chắc được rằng hoàng đế Thanh Viên sẽ nổi lên dã tâm đánh chiếm Hy Nguyệt vào lúc nào
- Nàng có mệt không? Có bị thương không ? Mau để ta xem - Hắn xoay nàng vài vòng để kiểm tra, khi biết nàng không có bị thương hắn mới để yên cho nàng

- Mặc Ngôn chàng có phải là đã làm quá lên rồi không, ta thì có thể bị thương hay sao, chàng đó, chàng thật quá xem thường ta rồi - Nàng giả vờ giận nhưng trong lòng lại rất ấm áp, có hắn bên cạnh, nàng không cầu thêm điều gì nữa
- Ta biết nàng rất lợi hại nhưng ta lại không thể không lo lắng cho nàng, ai bảo nàng là người ta yêu chứ
- Chàng học từ ai mà bây giờ miệng lại dẻo như vậy chứ, được rồi, chàng mau về tắm rửa nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường đến Thanh Viên
- Vậy ta đi trước, nàng nghỉ ngơi sớm đi - Trước khi đi hắn còn không quên hôn lên trán nàng một cái, nàng vui vẻ quay trở lại lều, cho người đem nước đến tắm rửa rồi leo lên giường nghỉ ngơi
Tiếng gà gáy vang lên cũng là lúc đoàn quân chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Vì tối qua thắng trận nên hôm nay sĩ khí đã tăng cao, cộng thêm quân Thanh Viên đã quy hàng dưới sự dẫn dắt của hắn cùng nhau tiến vào đế đô của Thanh Viên
Hoàng cung Thanh Viên
- Hắn thật to gan, vậy mà lại dám cùng đám người Hy Nguyệt dẫn binh đến đây - Mới sáng sớm hắn ta đã nhận được tin tức quân Thanh Viên thua trận, Thanh vương lại đang cùng nữ đế của Hy Nguyệt dẫn binh tiến đánh đến đế đô.

Hắn ta tức giận hất đổ hết đống tấu chương trên bàn làm đám cung nữ thái giám trong điện sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất
- Hoàng thượng bớt giận
- Bớt giận? Ngươi bảo ta làm sao bớt giận đây ?
- Bẩm hoàng thượng, chẳng phải chúng ta vẫn còn con cờ là Lưu thái phi trong tay hay sao, Thanh vương chắc chắn sẽ không dám làm gì đâu
- Đúng rồi! Mau đưa bà ta đến đây, để ta xem, hắn sẽ lựa chọn thế nào đây

Binh lính thủ thành nhìn thấy Thanh vương còn được tận mắt trông thấy mật chiếu của tiên hoàng nên đã quy thuận hắn, quân Hy Nguyệt và quân Thanh Viên do hắn và nàng dẫn đầu tiến vào hoàng cung.

Ngự lâm quân của Thanh Viên nhanh chóng bày trận nghênh chiến.

Sử sách ghi lại, ngày hôm đó, hoàng cung Thanh Viên máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể binh sĩ, có cả binh sĩ Thanh Viên và Hy Nguyệt
- Viên Mặc Ngôn, ngươi thật to gan, dám cấu kết cùng quân Hy Nguyệt để tạo phản sao? - Hắn ta đứng trên đài cao lớn tiếng hỏi tội
- Ngươi mới chính là người tạo phản, dám đại nghịch bất đạo mưu hại tiên hoàng để đoạt ngôi, hôm nay ta chỉ là đang giành lại thứ mà ngươi cướp của ta thôi
- Ngươi có chứng cứ gì nói ta mưu hại phụ hoàng đoạt vị, đừng có mà ở đó hồ ngôn loạn ngữ, người đâu, mau bắn tên cho ta - Bị nói trúng việc xấu mình làm, hắn ta thẹn quá hóa giận lệnh cho ngự lâm quân bắn tên nhưng đám ngự lâm quân lại không hề có bất kì một ai làm theo lời hắn ta bởi vì hắn ta vừa dứt lời thì Mặc Ngôn đã lấy ra chiếu chỉ của tiên hoàng đọc trước mặt bọn họ, trừ binh lính của Hy Nguyệt thì tất cả đều quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.

Nay trẫm tuổi đã cao, nhị hoàng tử Viên Mặc Ngôn tài năng xuất chúng, đức độ hơn người, nay trẫm quyết định phong nhị hoàng tử làm thái tử đợi khi trẫm trăm tuổi sẽ thừa kế cơ nghiệp tổ tiên, đại hoàng tử Viên Mặc Tuân được phong làm Thanh vương phò trợ cho thái tử giữ vững giang sơn, tạo phúc cho bá tánh.

Khâm thử
- Thánh chỉ này được xem là chứng cứ không? Hoàng huynh!
- Không thể nào ! Tại sao thánh chỉ lại nằm trong tay ngươi, chắc chắn đó là thánh chỉ giả
- Ngươi nghĩ thánh chỉ còn có thể làm giả sao, hoàng huynh tại sao lại phải cố chấp giành lấy thứ không thuộc về mình như vậy chứ
- Hahaha....!vậy ngươi có còn cần mạng của bà ta nữa không? Người đâu, đưa bà ta lên đây - Hắn ra lệnh cho thuộc hạ thân cận đưa Lưu thái phi đến.

Viên Mặc Ngôn kích động lại bị nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay trấn an, hắn bình tĩnh hơn một chút nhìn về phía Viên Mặc Tuân bằng ánh mắt sắc lạnh

- Ngươi muốn gì mới chịu thả mẫu phi ta, nói đi
- Ta muốn gì? Tất nhiên là muốn ngôi vị hoàng đế đó rồi, ta còn muốn thống nhất đại lục này nữa kìa
- Ngươi cũng quá tham lam rồi, Viên Mặc Tuân, có câu người đang làm, trời đang nhìn, ngươi đừng vọng tưởng như vậy - Đỗ Nguyệt Nhã không nóng không lạnh nhìn về phía hắn ta mở miệng, hắn ta cũng quá vọng tưởng rồi
- Ta có vọng tưởng hay không thì một lát nữa sẽ biết, Viên Mặc Ngôn, ta cho ngươi hai lựa chọn.

Một là viết chiếu chỉ nhường ngôi, giết chết nữ đế Hy Nguyệt, ta sẽ cho bà ta con đường sống.

Hai là ngươi cứ lên ngôi hoàng đế của ngươi, ở bên cạnh nữ nhân ngươi yêu, đổi lại ta sẽ lấy mạng bà ta.

Ngươi chọn đi
- Ngươi đừng có mà quá đáng - Mặc Ngôn tức giận chỉ tay vào mặt hắn ta
- Ta quá đáng như vậy đó thì làm sao, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi
Hắn không biết làm thế nào mới đúng, hắn không muốn tổn thương nàng cũng không muốn mẫu phi chết, hắn nên làm gì bây giờ ? Tại sao ông trời lại bắt hắn chọn chứ, một người là người đã sinh ra hắn, yêu thương hắn từ nhỏ đến lớn, một người là người hắn yêu nhất, hắn đã phụ nàng một lần, hắn không muốn mất nàng thêm lần nữa.
- Vậy nếu ta đổi mạng của ta thay cho bọn họ, vậy có được không? - Đó đã là cách tốt nhất mà hắn nghĩ ra, dùng tính mạng của hắn để đổi lấy tính mạng hai người quan trọng nhất của hắn, như vậy thì hắn hi sinh cũng đáng, nuối tiếc duy nhất của hắn chính là đã không cưới được nàng
- Chàng nói cái gì đó, ta không cho phép chàng làm như vậy
- Nhã Nhã, ta xin lỗi, bắt ta chọn một trong hai người ta thà bản thân mình hi sinh cũng không muốn nhìn nàng và mẫu phi chịu khổ
- Được, vậy cứ dùng mạng của ngươi để đổi cho bọn họ đi - Mặc Tuân ngẫm nghĩ một lúc cũng đồng ý, dù sao ngôi vị hoàng đế cũng chỉ được truyền cho huyết thống hoàng thất, như vậy nếu Mặc Ngôn chết đi thì hắn ta sẽ danh chính ngôn thuận ngồi trên long ỷ rồi
Mặc Ngôn rút thanh kiếm ra kề trên cổ mình nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị hành động của nàng làm cho sững sờ tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment