Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 38


Thánh chỉ đến, thiên kim phủ Tả Thái sư Lý Phi Sương ra nghe chỉ
- Ta chính là Lý Phi Sương, mời công công cứ nói - Nàng ta sau khi nghe nha hoàn bẩm báo là người trong cung đến truyền chỉ liền vui mừng mà ra đại sảnh tiếp chỉ
- Truyền khẩu dụ của hoàng thượng, phong Lý Phi Sương thiên kim của phủ Tả Thái sư làm Lương phi, chọn ba ngày nữa nhập cung
- Lý Phi Sương đã rõ, đa tạ ân sủng của hoàng thượng - Nàng ta thầm đắc ý, bây giờ nàng ta đã là phi tử của hắn, chỉ còn chờ lật đổ được nàng thì vị trí hoàng hậu của Thanh Nguyệt chắc chắn sẽ là của nàng ta
- Chúc mừng Lương phi nương nương, sau này còn mong người chiếu cố cho bọn nô tài một chút
- Ôn công công quá khách khí rồi, chỉ e cần người phải nói tốt vài lời giúp ta trước mặt hoàng thượng - Ông ta là thái giám thân cận của hắn, nịnh bợ một chút sau này có khi sẽ được lợi
- Lương phi nương nương đừng nói vậy, không còn chuyện gì nô tài xin cáo lui trước - Tuy Ôn công công rất coi thường thủ đoạn của nàng ta nhưng bây giờ nàng ta là phi tử của hoàng thượng, hơn nữa, chốn thâm cung đó, ai là người có nhiều thủ đoạn mới là kẻ tồn tại đến sau cùng, ông chỉ là phận nô tài, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được
- Công công mời đi thong thả
Ôn công công trở về cung phục mệnh, tin tức Lý Phi Sương được phong làm Lương phi đã truyền khắp hoàng cung
Minh Nguyệt cung
- Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã phong nàng ta là Lương phi, trong cung đang có tin đồn, nói là!.


- Nói cái gì? - Nguyệt Nhã ngồi trên ghế của mình, gương mặt không lộ một biểu cảm nào làm cho mọi người không đoán ra là nàng đang nghỉ gì
- Dạ, bọn họ nói là! bây giờ người hoàng thượng sủng ái là Lương phi, nếu như nàng ta mang long thai, hoàng thượng sẽ lập con trai nàng ta làm thái tử
- Ồ, có chuyện như vậy sao? Nhưng, chuyện đó thì liên quan gì đến ta? - Nàng lười nhác tựa lưng vào ghế, trên người mặc phượng bào, nhìn nàng lúc này thật mị hoặc nhưng không thiếu phần uy nghiêm
- Nương nương, người định để lời đồn đó lan truyền sao ạ?
- Bọn họ thích thì cứ nói đi, nói chán rồi thì sẽ im thôi, thôi được rồi các ngươi đi làm việc của mình đi, ta muốn ở một mình
- Dạ, nương nương
Đám nô tì lui xuống, nàng ngồi đó trầm ngâm, mặc dù đế vương có tam cung lục viện, ba ngàn giai nhân bên cạnh là chuyện rất bình thường ở thời đại này, nhưng nàng là một người đã mười mấy năm sống ở hiện đại chỉ, tư tưởng ở đó đã khắc sâu vào đầu nàng, thử hỏi nàng làm sao chấp nhận được phu quân của mình có người khác đây, mặc dù hắn không yêu nàng ta thì sao chứ?
- Nàng làm gì mà ngồi đó ngẩn người vậy, có phải là tên hoàng đế đó bắt nạt nàng không? -Triệu Vũ Khuynh bất thình lình xuất hiện, đã lâu nàng cũng không gặp y, hôm nay y xuất hiện làm nàng hơi kinh ngạc
- Triệu Vũ Khuynh, ngươi đến đây làm gì ? Chuyện ở Độc môn giải quyết xong rồi sao?
- Ừm, đã xong cả rồi - Cũng vì lúc trước Độc môn của y xảy ra chút chuyện, y phải ở lại giải quyết mới để cho hắn thuận lợi cưới được nàng, cuối cùng y cũng đến trễ một bước rồi
- Ngươi đã đến thăm Dao Hân chưa ?
- Chưa, ta đến đây xem nàng trước, nghe nói hắn nạp phi tử vào cung đúng không?
- Ngươi đã biết rồi còn hỏi ta làm gì? Hắn là một đế vương, có nhiều thê thiếp cũng là chuyện hiển nhiên, chỉ cưới một mình ta, ta chỉ e là không thể nào
- Hắn không thể cho nàng một đời một kiếp một đôi, nhưng, ta thì có thể
Y hơi kinh ngạc vì lời nói vừa rồi của mình, dù biết nàng là người đã có phu quân nhưng Triệu Vũ Khuynh lại không ngăn được bản thân muốn bảo vệ cho nàng, không muốn thấy nàng đau lòng
- Ngươi đừng đùa nữa - Nàng biết tình cảm y dành cho mình nhưng nàng chỉ xem y là bằng hữu
- Ta không có đùa, nếu hắn bắt nạt nàng thì ta sẽ đến đưa nàng đi, ta đi trước đây
Triệu Vũ Khuynh phi thân đi mất chỉ để lại mình nàng đứng đó, Nguyệt Nhã không biết phải đối mặt với y như thế nào, phần tình cảm này nàng làm sao đáp lại y được đây?
Ba ngày trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi chỉ như một cái chớp mắt, đã đến ngày Lương phi nhập cung, tuy theo quy tắc nàng ta chỉ là thiếp không được tổ chức hôn lễ nhưng nếu nàng ta nhập cung thì đương nhiên tối nay hắn sẽ phải thị tẩm nàng ta
- Hoàng thượng đến chỗ Lương phi rồi sao?
- Dạ! dạ đúng thật là hoàng thượng đã đến đó rồi ạ, nương nương, người không sao chứ ?
- Ta thì có chuyện gì được chứ, đã trễ rồi, ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống hết đi, nói tất cả thị vệ không cần canh gác, cũng lui về nghỉ ngơi đi thôi, ta muốn yên tĩnh

- Dạ vâng ạ
Mấy cung nữ theo lời nàng lui xuống, trước khi đi còn không quên đóng cửa giúp nàng.

Nàng thổi tắt nến rồi trèo lên giường nằm xuống.

Bên ngoài Minh Nguyệt cung, một bóng đen ẩn mình trong màn đêm, vì nàng đã nói thị vệ không cần canh gác nên bóng đen đó dễ dàng vào tẩm cung của nàng
- Hoàng thượng, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chàng không ở chỗ Lương phi mà đến chỗ ta làm gì? - Nàng ngồi dậy đối mặt với hắn
- Nương tử, nàng đang ghen sao?
Bóng đen đó còn ai khác ngoài hoàng thượng của Thanh Nguyệt đâu, hắn cười tà mị nhìn nàng, đã mấy ngày Mặc Ngôn không được gặp nương tử của hắn rồi, cũng đều tại Lý Phi Sương đó
- Ta không có ghen, hoàng thượng à, mời di giá đến Phi Nguyệt cung đi thôi, chẳng phải nàng ta là người chàng sủng ái nhất hay sao?
- Nương tử, ta không có nha, ta còn chưa hề đụng đến nàng ta, ta thề với nàng luôn đó - Hắn vô tội nhìn nàng, hôm đó hắn giả vờ bị hôn mê, hắn và Lý Phi Sương thật ra không hề xảy ra chuyện gì cả
- Nhưng nàng ta lại đụng đến chàng rồi, phải làm sao đây? - Thật ra nàng từ đầu đã biết rồi, chỉ là nàng muốn diễn một vở kịch thôi
- Ta đã tắm rửa rất sạch sẽ rồi đó, nương tử, nàng đừng giận ta nữa mà
- Ta giận chàng lúc nào, ta còn phải chúc mừng chàng a, nàng ta còn chưa mang long thai đâu mà vị trí thái tử đã chắc chắn thuộc về nhi tử của nàng ta rồi
- Chỉ là lời đồn bậy bạ thôi, ta nhất định sẽ dẹp bỏ nó, nàng đừng giận ta mà nương tử ~, - Hắn kéo dài chữ nương tử làm nàng nổi cả da gà luôn

- Ta nói rồi, ta không có giận chàng, chàng tưởng ta là đồ ngốc sao?
- Vậy là nàng biết hết rồi à?
- Chứ chàng nghĩ ta biết chàng thật sự chạm vào nàng ta thì chàng còn đứng đây được sao
- Vậy nàng sẽ làm gì ta đây, đừng nói là nàng giết phu quân đó, tội giết vua sẽ bị chém đầu, nàng đừng có nghĩ đơn giản như vậy
- Ai nói ta sẽ giết chàng, tất nhiên ta sẽ có cách để chàng không đứng đây được, chàng muốn thử không?
- Không cần đâu a, nương tử, vi phu biết sai rồi, không cần bỏ mặc ta
- Haiz, chàng đó, lại như vậy rồi, ta chỉ đùa với chàng một chút thôi
- Vậy! nương tử à, ta đói rồi - Hắn tà mị nhìn nàng, nàng tất nhiên hiểu ý hắn nhưng lại giả ngốc
- Chàng đói thì đi kêu ngự thiện phòng đem đồ ăn lên chứ ta cũng đâu làm gì được
- Không phải, ta muốn ăn nàng thôi a
Hắn nói xong liền bế nàng lên giường, đặt lên môi nàng một nụ hôn, khỏi phải nói kết cục đêm nay của nàng chắc chắn là bị hắn ăn sạch.

Bình Luận (0)
Comment