Người ở ngoài xe ngựa đồng thời lau mồ hôi lạnh vì cảnh tượng ‘Mẫu từ tử hiếu’*này.
*Mẫu từ tử hiếu: Mẹ hiền con thảo.
Tình huống như vậy vẫn kéo dài đến khi ra khỏi biên giới Tây Hòa quốc. Hoa Vô Ưu xoa mông nhỏ sưng đỏ, vừa xấu hổ lại giận dữ nhìn Hoa Vị Miên, giận mà không dám nói gì. Hắn chưa bao giờ thấy qua nữ nhân hung ác như vậy, mà nữ nhân như vậy lại còn tự xưng là nương hắn?!
“Tiểu tử, lại đây!”
Không phải bây giờ, ra lệnh.
Hoa Vô Ưu đi cà nhắc tới, giương đôi mắt đen như mực, khẽ nâng cằm, im lặng tỏ vẻ chống đối đến cùng.
Múc một chén canh đưa cho hắn, Hoa Vị Miên cười híp mắt nói: “Uống.”
Hoa Vô Ưu không nhịn được mà lui về phía sau. Khẳng định không có chuyện tốt, khẳng định không có chuyện tốt…
Xoay người muốn chạy, vạt áo lại bị người bắt được. Quay đầu lại, khuôn mặt của Hoa Vị Miên phóng đại ngay trước mắt, “Uống hay không uống?”
Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta! YY thì YY, Hoa Vô Ưu vẫn không thể tránh được đành bưng chén lên, run run rẩy rẩy uống vào một hơi vật thể không rõ trong chén, chẳng qua mới một giây đã phun ra ngoài, la lớn: “Hoa Vị Miên, ngươi cho ta uống thứ gì?!”
Hoa Vị Miên gõ đầu của hắn, nói: “Ai cho phép ngươi gọi tên ta, gọi nương!”
“Tại sao?! Cùng lắm thì ngươi mười sáu tuổi, năm nay ta đã bảy tuổi, sao ta phải gọi ngươi là nương?!” Hoa Vô Ưu căm giận bất bình, vì vấn đề xưng hô này, không biết đã kháng án lại bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng đều bị phán quyết kháng án vô hiệu, giữ lại phán quyết ban đầu.
Hoa Vị Miên trừng mắt, nói: “Ngứa da phải không?”
Hoa Vô Ưu rụt một cái, bỗng chốc Hoa Vị Miên cười, tỏ ra rất hài lòng.
“Uống hết canh đi.” Vỗ vỗ đầu hắn nói.
Hoa Vô Ưu nghiêng mặt sang bên: “Ta tình nguyện uống độc dược cũng không uống cái này!”
Hoa Vị Miên thấy hắn quyết tâm chắc chắn, trong chốc lát có chút dao động. Quay đầu nhìn Tông Chính Sở say sưa ăn, buồn bực nói: “Không phải hắn ăn rất ngon sao?”
“Đó là vị giác của hắn mất tác dụng.” Thanh Dương vừa súc miệng vừa nói.
“Thật sự khó uống như vậy sao?” Hoa Vị Miên bưng chén lên. Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng xuống bếp, nhưng mà không đến nỗi kém đến trình độ này chứ, chưa ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy…
“Phụt…!” Bọt canh bắn tung tóe.
Sự thật chứng minh, cho dù ngươi thấy qua một ngàn con heo bay trên trời cũng kém ngươi ăn một ngụm thịt heo. Cái gì gọi là giết người vô hình, uống canh của Hoa Vị Miên sẽ biết.
Trải qua cuộc chiến này, tinh thần bà chủ của Hoa Vị Miên bị đả kích không thừa một chút. Tông Chính Sở vẫn là ý chí kiên định muốn ăn cơm trắng, nên hắn chỉ có di#n.d$ann[lê[quuy[đ0n] thể gửi hy vọng lên người Hoa Vị Miên. Đáng thương cho Hoa Vô Ưu, từ nay về sau chính là canh ba ngủ canh năm dậy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm… Dĩ nhiên trong này có thành phần khoa trương, bởi vì nửa câu đầu chuyển tiếp từ tình hình thực tế, mà nửa câu sau lại là trình bày miệng của Hoa Vô Ưu.
Thật ra Tông Chính Sở cực kỳ mất hứng. Mặc kệ dã hài tử này tới từ chỗ nào, quan trọng là hắn chiếm dụng (chiếm giữ và sử dụng) con mẹ nó* quá nhiều thời gian, để hắn không có thời gian cho việc sáng lập tương lai cùng nàng, cho nên hắn vô cùng không muốn thấy Hoa Vô Ưu, trong ngày thường cũng lãnh ngôn lãnh ngữ*, chưa bao giờ cho sắc mặt tốt.
*Đây là lời TCS chửi bậy nhé ^^
*Lãnh ngôn lãnh ngữ: Lời nói lạnh nhạt.
Hơn nữa, bởi vì trên người hắn có loại áp lực vô hình, cho nên Hoa Vô Ưu tình nguyện ở cùng một chỗ với Hoa Vị Miên ưu thích nhéo hắn (Hoa Vô Ưu) cũng không muốn đợi cùng hắn (Tông Chính Sở) nhiều hơn một giây. Như vậy lại tạo thành vòng tuần hoàn ác tính, hiển nhiên Tông Chính Sở cũng giành được ít thời gian hơn.
Trong lòng Hoa Vị Miên có bao nhiêu ham muốn với Tông Chính Sở chỉ có mình nàng biết. Tới cổ đại lâu như vậy mà vẫn chưa từng ăn mặn, huống hồ lần này lại đánh thắng trận, đương nhiên người không dính đến chính sẽ tự ổn định, thõa mãn hâm nóng suy nghĩ dâm dục. Vậy mà bởi vì tiểu tử Hoa Vô Ưu này hơi tí là ngất sỉu, hơi tí là bị choáng, liên tục làm nàng giống như cu-li, nằm lên giường là ngủ, đâu còn tinh lực (tinh thần và thể lực) đi quyến rũ Tông Chính Sở.
Vậy mà, hôm nay, cuối cùng cũng để nàng bắt được cơ hội. Hoa Vô Ưu bị nàng đuổi lên núi nhặt củi. Bố Thiện Tuyền Ki và Ngư Nhất Ngư Nhị cùng với một số binh tôm tướng cá đều bị đày đi biên cương, thể nghiệm cuộc sống quân tình (chuyện quân sự). Đến nhà bếp nấu cơm thôi.
“Tướng công…” Dùng thanh âm dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước để gọi, thuận tiện còn đưa gần hai lạng thịt** của mình ra ngoài.
Tông Chính Sở nhìn không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”
Hoa Vị Miên bĩu bĩu môi đi tới: “Tướng công trách vi thê vắng vẻ ngươi sao?”
Hừ! Tông Chính Sở nghiêng người qua một bên: Ngươi biết là tốt rồi!
Nâng mặt hắn lên, dùng sức quay lại, dùng cơ ngực không mấy phát triển của mình đụng đụng hắn, sắc tình mà nói: “Vậy vi thê tính đền bù lại được không?”
Cợt nhả hôn gió, sau đó làm động tác vén lên, lộ ra bả vai, còn có nửa cái yếm.
Một nam nhân, nhất là một nam nhân cấm dục thì không có lý do gì cự tuyệt bữa tiệc lớn này. Vậy nên Tông Chính Sở cũng không kiểu cách chút nào, trực tiếp nhào tới.
“Tướng công, ngươi chọc vào người ta…” Hoa Vị Miên cố tình thẹn thùng nói.
Tông Chính Sở nhìn mặt nàng hiện ra đỏ ửng, ôm lấy nàng, nói: “Ta sẽ hung hăng làm ngươi đau!”
Ngao ooo… Hoa Vị Miên thầm nghĩ thấy sói tru!