Mắt xanh lục của Tôn Chính Sở hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm trước mặt nữ nhân đầu tóc rối bù, ý vị không rõ.
Vũ nhi vội vàng nặn ra hai giọt nước mắt, làm cho mình nhìn qua điềm đạm đáng yêu một chút, nói: "Vũ nhi không biết thế nào đắc tội Hoa cô nương, nàng không chỉ đánh Vũ nhi, còn giận chó đánh mèo Diệu Thanh tỷ tỷ. . . . . . Tướng quân. . . . . ."
Tôn Chính Sở đưa mắt nhìn sang Diệu Thanh, chỉ một cái liếc mắt, đã khiến cho Diệu Thanh chấn động, che ngực lui nửa bước, hắn đang trách nàng!
Diệu Thanh đã bắt đầu hầu hạ Tông Chính Sở từ lâu, đối với tính tình của hắn cũng lần mò thấu triệt, trong phủ chỉ có mấy thị thiếp, nàng cho là tướng quân không có ý lập phu nhân, cũng cho là mình ở trong lòng hắn có địa vị đặc biệt, thế mà. . . . . . hắn lại nghi ngờ nàng cố tình gây sự?!
Tôn Chính Sở bỏ lại năm người, đi tới bên cạnh Hoa Vị Miên, thấp giọng nói: "Không có sao chứ?"
Hoa Vị Miên lắc đầu nói: "Ta cùng ngươi đi thư phòng."
Tôn Chính Sở suy nghĩ một chút, gật đầu, hai người liền cùng nhau rời đi.
Diệu Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoa Vị Miên, trong mắt ghen ghét vặn vẹo.
"Tối nay trong cung thiết yến, hoàng thượng chỉ đích danh muốn ngươi đi." Chân mày của Tôn Chính Sở nhíu lại, một chút ưu phiền ập xuống, Thuần Vu Phóng từng bước từng bước mà ép sát!
Hoa Vị Miên ngồi ở trên đầu gối của hắn, đụng nhẹ một cái vào ấn đường(giữa hai hàng lông mày) của hắn nói: "Về sau không cho phép cau mày, ta không có việc gì, ngươi ngược lại nên lo lắng về Thuần Vu Phóng."
Cúi đầu nhìn vẻ mặt tươi cười như hoa của nàng, chân mày Tôn Chính Sở buông lỏng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Hai người ấm áp trong chốc lát liền tự mình trở về phòng rửa mặt chải đầu, Toàn thân Tôn Chính Sở khôi giáp màu bạc không giận tự uy, Hoa Vị Miên một bộ y phục trắng như tuyết, không có một chút xíu hơi thở phàm tục.
Lúc hai người đối mặt ở cửa, Hoa Vị Miên sửng sốt một chút, Tôn Chính Sở liền đứng ở trước mặt nàng, giống như tân lang chờ đợi tân nương.
"Ngày mai ta liền gả cho ngươi." Những lời này bật thốt lên, Hoa Vị Miên hậu tri hậu giác(*) mặt đỏ bừng lên.
(*)Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Tôn Chính Sở không che giấu được ý cười, mà bước đi qua, sửa lại một chút sợi tóc ở thái dương của nàng, rồi lại không nhịn được cầm tóc của nàng lên đặt ở giữa hơi thở, rủ rỉ nói: "Ta sớm chờ không được rồi."
Trên mặt Hoa Vị Miên một hồi nóng bỏng, nam nhân này, quá động tình.
Xe ngựa chạy đến vách tường bên ngoài cung, Bố Thiện Tuyền Ki theo xe ngựa lưu lại ở bên ngoài, chỉ có hai người Tôn Chính Sở cùng Hoa Vị Miên tiến vào.
Hoa Vị Miên sờ Đông sờ Tây, không ngừng chặc lưỡi hít hà, thật là như thế nào trùng tu, như thế xa xỉ như thế khoe khoang, rất có tiền, Thuần Vu Phóng tên ngốc này!
Một đường đi xuyên qua đình đài lầu các, một đường nhìn hết ánh sáng rực rỡ của châu ngọc, Hoa Vị Miên càng nhìn càng buồn bực, tại sao nàng lại nghèo như vậy?! Vì nuôi nhi tử còn phải chịu ngàn vạn phỉ nhổ, làm một nữ nhân xinh đẹp có năng lực còn mang theo hài tử nàng bày tỏ đối với đãi ngộ không công bằng nói lên chất vấn.
"Thế nào?" Tôn Chính Sở quay đầu lại ân cần hỏi.
Hoa Vị Miên mím miệng nói: "So sánh với nơi này, nhà ngươi quả thực là chỉ có bốn bức tường!"
Tôn Chính nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu(*), hỏi: "Vậy ngươi còn nguyện ý gả cho ta sao?"
(*) Tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.
Hoa Vị Miên sờ cằm giả dạng suy nghĩ sâu xa, "Cân nhắc một chút."
Tôn Chính Sở nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Diễ#n~đ@*n.lê.quý.d0n cưng chìu sủng nịnh đến hết nói.
"Hoa Vị Miên!" Không xa không gần vang lên một giọng nói lộ ra chút khích động lại liều mạng kiềm chế lại.
"Làm sao?" Hoa Vị Miên xoay đầu lại, không hề có sắc mặt tốt.
Có vài người chính là như vậy, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, thế giới dù có xinh đẹp bao nhiêu cũng sẽ trở lên không xinh đẹp, bẩm sinh mang theo một cỗ tiềm chất phá hoại phong cảnh, hơn nữa không người nào có thể có năng lực đấu lại.
"Tông Chính tướng quân" Mông Tập gật đầu một cái với Tôn Chính Sở, sau đó chuyển sang Hoa Vị Miên nói: "Chào hỏi cũng không được sao?"
"Lấy đồ ra." Hoa Vị Miên vươn tay muốn ngọc Thương Vân.
Mông Tập sửng sốt, tùy tiện nói: "Ta quên mất, lần sau sẽ cho ngươi"
Ánh mắt đen láy của Hoa Vị Miên nhíu lại, trong mắt mang theo ít hoài nghi nhìn xem Mông Tập làm lông mày của hắn đều có chút phát run, được rồi, hắn là cố ý, hắn chỉ là muốn gặp mặt nàng nhiều hơn mà thôi.
Ba người hư tình giả ý nói đôi câu chuyện phiếm, liền đi tới đại điện.
Từ xa liền nhìn thấy Thuần Vu Phóng ngồi ngay ngắn ở trên Kim Điện, Hoa Vị Miên híp mắt lại quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng tổng kết: diện mạo tỉ lệ nghịch với lương tâm.
Bên kia Thuần Vu Phóng dường như nhận ra ánh mắt của nàng, mắt phượng híp lại, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhẹ. Không biết có phải hay không Hoa Vị Miên nhìn nhầm, nàng giống như nhìn thấy trong đó có một chút ý tứ trêu đùa.
Lại nhìn một chút hai người bên cạnh hắn, một người đầu đội mũ Phượng, ung dung lộng lẫy, là hoàng hậu Tư Đồ Uyển Ngọc, một người tràn ngập Tử Hoa, cao quý đẹp đẽ, là Hoàng quý phi Phó Ninh Tự. Hai người này, người trước là nữ nhi duy nhất của Tư Đồ Đốc Tể tướng Đại Ân, người sau là tôn nữ của Phó Khiêm Hàn đứng đầu nội các đại học sĩ, hai người là đời sau của quan văn nắm giữ triều cương.
Ngồi vào chỗ của mình, Thuần Vu Phóng nói: "Hôm nay thiết yến, một là vì Phủ Viễn Tướng Quân cùng Xa Kỵ tướng quân bắt được Tây Hòa Khánh Công, hai là vì cầu trời ban phúc cho Đại Ân Quốc ta quốc thái dân an(*) mưa thuận gió hòa."
(*) Quốc thái dân an: đất nước thái bình, dân chúng yên ổn.
Phía dưới ngồi xếp thành hai hàng dài đại thần rối rít nâng chén, miệng nói một ít lời phụ họa theo, sau đó uống cạn ly rượu.
Hoa Vị Miên hứng thú liếm một chút, có cỗ mùi thơm hoa quế, dường như có chút ngọt, không nhịn được lại uống thêm một hớp.
"Uống ít chút." Tôn Chính Sở gắp rau bỏ vào trong chén nhỏ của nàng.
Hoa Vị Miên giống như làm chuyện xấu bị tóm được, vội cúi đầu ăn một miếng thức ăn, sau đó mơ hồ không rõ hỏi: "Rượu này nồng độ không lớn đi?"
"Có thể uống một chút." Tôn Chính Sở cười nói.
Hoa Vị Miên vui mừng, lại nâng ly rượu nhấp một ngụm nho nhỏ, vị không tệ, giống như rượu nho vậy, ngọt.
Bên cạnh Mông Tập nhìn nàng bộ dáng ngây thơ, trong lòng liền giống như bị mèo cào nhẹ, tại sao Tôn Chính Sở có thể tùy ý hưởng thụ, mà mình lại chịu hết lạnh nhạt?!
"Tông Chính tướng quân, lâu nay Bổn cung luôn nghe được đại danh của Hoa tiên tử, hôm nay có thể gặp mặt, không giới thiệu cho Bổn cung sao?" Tư Đồ Uyển Ngọc đột nhiên nói.
Tôn Chính Sở vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Hoàng hậu nương nương nói quá lời, là hạ thần sơ ý."
Hoa Vị Miên đứng dậy đi ra ngoài, một cái giương mắt lướt nhanh ba người ngồi ở trên cao, nhẹ nhàng cúi đầu, giọng nói trong trẻo thốt lên: "Hoa Vị Miên gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Quý Phi nương nương."
"Miễn lễ!" Tư Đồ Uyển Ngọc nâng tay lên, liên tục cười nhẹ, "Xưa nay nghe nói Hoa tiên tử xinh đẹp Thiên Hạ Vô Song(*), hôm nay vừa thấy, mới biết lời đồn đãi quả nhiên không phải là giả."
(*) Thiên hạ vô song: có một không hai, không ai có thể sánh bằng.
"Hoàng hậu tỷ tỷ nói đúng lắm, đồn đại rằng Hoa tiên tử không chỉ có tướng mạo xinh đẹp hơn nữa còn rất Thông Tuệ(*), Đại Ân Quốc có thần tiên tương trợ, đúng là phúc khí." Phó Ninh Tự quay đầu lại đối với Thuần Vu Phóng cười nói: "Hoàng thượng được trời giúp đỡ, không bao lâu có thể nhất thống thiên hạ."
(*) Thông tuệ: thông minh; sáng suốt; trí tuệ; sáng sủa.
Thuần Vu Phóng cất tiếng cười vang, ngửa đầu uống cạn ly rượu, ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm Hoa Vị Miên, "Đây là tự nhiên."
"Nghe nói ái khanh chinh chiến trở về còn mang theo một hài tử, trẫm rất là tò mò, Phủ Viễn Tướng Quân luôn luôn có danh xưng máu lạnh làm sao lại nhận nuôi một hài tử, còn mang về trong phủ." Trong lời nói của Thuần Vu Phóng mang theo trêu đùa, nhưng trong mắt lại không nhìn ra một tia đùa giỡn nào, bầu không khí trong dạ yến thoáng cái khẩn trương lên, tất cả mọi người nín thở, không dám thở mạnh, cẩn thận phỏng đoán sắc mặt của Thuần Vu Phóng.
Hắn cố ý, vừa mới thu binh quyền của người ta, lúc này liền lập tức chuẩn bị khởi binh vấn tội rồi, được tiện nghi còn khoe mẽ, cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi, Hoa Vị Miên oán thầm đôi câu sau đó nói: "Đứa bé kia cũng không phải của tướng quân, mà là ta thu dưỡng."
"A?" Thuần Vu Phóng tựa như có nhiều hứng thú, đối với nàng chẳng phân biệt được trên dưới xưng hô cũng không để ý, bởi vì người có năng lực, cao ngạo một ít là bị cam chịu.
"Hoa tiên tử không chỉ có mưu lược hơn người, ngay cả lòng dạ cũng khoan dung hơn so với người bình thường."
"Hoàng thượng chê cười, bình thường." Hoa Vị Miên đáp không chút nào cẩu thả, dĩ nhiên cũng không khiêm tốn.
"Hoa tiên tử quả nhiên là không tầm thường," Thuần Vu Phóng giọng nói hơi trầm xuống, trên mặt đã là nụ cười lạnh như băng, "không biết hài tử kia họ gì tên gì?"
Hoa Vị Miên đã nói hắn sẽ không để người vuợt qua cửa ải dễ dàng như vậy, này không, lập tức liền lấy chuyện này gây khó dễ.
Đưa sang cho Tôn Chính Sở một ánh mắt án binh bất động(*), nàng ngẩng đầu lên, nhìn Thuần Vu Phóng nói: "Họ Hoa tên Vô Ưu, là dưỡng tử của ta."
(*) Án binh bất động: tạm thời không hành động, chờ xem tình hình.
"Vậy sao?" Thuần Vu Phóng xoay nhẹ ly rượu, nói: "Hắn không phải nên gọi Mục Cẩm Hoán sao?"
"Thần không dám!" Tôn Chính Sở quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói.
Hoa Vị Miên nhìn Thuần Vu Phóng bộ dáng tâm tình không xác định, cân nhắc khả năng hắn có thể bắt bớ Hoa Vô Ưu, tiểu tử kia sẽ không ngừng cắn chặt răng đi?
"Bộp bộp!" Thuần Vu Phóng vỗ tay nhè nhẹ, thái giám lập tức hiểu ý đi ra sau điện, không bao lâu liền dẫn ra một hài tử.
Tròng mắt của Hoa Vị Miên hơi híp lại, quả nhiên là Hoa Vô Ưu.
Hoa Vô Ưu vừa thấy Hoa Vị Miên liền chạy tới, nhào vào trong ngực của nàng, nói: "Nương, Vô Ưu sợ!"
"Không sợ, Nương ở chỗ này." Hoa Vị Miên vội sờ sờ đầu của hắn.
Tiểu tử, giả bộ thật giống! Vụng trộm cho hắn một ánh mắt tán thưởng. Ánh mắt Hoa Vô Ưu giấu ở trong ngực nàng lộ ra, dào dạt đắc ý, cái đuôi cũng kém một chút liền vươn ra.
Thái giám chạy tới kéo Hoa Vô Ưu, ấn hắn quỳ trên mặt đất, hướng Thuần Vu Phóng dập đầu bái lạy, "Hoàng thượng, đây chính là hài tử kia."
Thuần Vu Phóng phất tay ý bảo thái giám lui ra, đi xuống, thong thả bước tới trước mặt Hoa Vô Ưu, nói: "Ngẩng đầu lên."
Hoa Vị Miên cả người căng thẳng, khí thế của Thuần Vu Phóng quá mức bá đạo, ngay cả nàng cũng đều cảm thấy áp lực, tiểu tử Hoa Vô Ưu kia sẽ không chống đỡ không được đi!
Hoa Vô Ưu đầu tiên là run rẩy cúi xuống, cuối cùng ngẩng đầu lên, dũng cảm chống lại ánh mắt của Thuần Vu Phóng, mặc dù khiếp sợ, nhưng lại không né tránh.
"Nói cho trẫm, ngươi tên là gì?" Thuần Vu Phóng giọng nói âm trầm, lại hết sức bức bách người khác.
Hoa Vô Ưu chớp chớp mắt, nói: "Hoa Vô Ưu."
Thuần Vu Phóng tiếp tục phóng ra ánh mắt khổ hình đối với Hoa Vô Ưu, vậy mà một lát đi qua mắt hắn đều chua xót cũng không nhìn thấy hài tử kia chịu thua, hơn nữa cũng không tốt hùng hổ hăm dọa một hài tử, vì vậy chuyển sang đại nhân.
"Hài tử này là ở nơi nào nhặt được?"