Hoa Vô Ưu sửng sốt, đây là lần đầu tiên Hoa Vị Miên nói chuyện đứng đắn như vậy với hắn, gật gật đầu nói: "Ta muốn học."
"Muốn học binh pháp làm gì?" Hoa Vị Miên lại hỏi.
Hoa Vô Ưu biết nàng không thích mình nói chuyện phục quốc, nhưng lại không muốn lừa nàng, vì vậy nói: "Ta muốn vì phụ hoàng mẫu hậu báo thù”.
Hoa Vị Miên yên lặng nhìn hắn, mắt càng híp càng nhỏ, cuối cùng cố định thành một kẽ hở.
Hoa Vô Ưu bị nàng nhìn đến âm khí thâm trầm, ngay cả Tôn Chính Sở cũng có chút thấp thỏm không yên, đang muốn nói vài lời giúp đỡ, Hoa Vị Miên đột nhiên vỗ vai hắn một cái, " Nhi tử tốt, có chí khí! Học thật tốt cho nương, trở về đoạt giang sơn của Thuần Vu Phóng đến cho ta chơi đùa!”.
Hoa Vô Ưu kém chút bị nàng ngắt lời làm bực bội, nhưng cũng không kinh hãi bằng những lời này của nàng, không phải khi nàng thu nhận và giúp đỡ hắn đã buộc hắn thề không được phép phục quốc ư, lúc này mới bao nhiêu thời gian, nữ nhân thay đổi cũng quá nhanh đi. . . . . .
Không để ý tới sự kinh ngạc của hắn, Hoa Vị Miên trực tiếp xoa nắn khuôn mặt nhỏ bé của hắn nói: "Đi chơi đi nhóc, ngày mai bắt đầu đến học binh pháp”. Hoa Vô Ưu không giải thích được, Tôn Chính Sở nói: "Thật muốn dạy?"
"Đương nhiên là muốn dạy, không chỉ muốn dạy, còn phải dạy thật tốt." Hoa Vị Miên cười híp mắt nói.
"Ngươi đánh cái chủ ý quỷ gì?" Tôn Chính Sở nhìn chằm chằm khóe miệng âm trầm của nàng.
Hoa Vị Miên chỉ cười không nói, thật ra thì hành động này của nàng rất đơn giản, miêu tả bằng bốn chữ: lạt mềm buộc chặt (*).
(*) Lạt mềm buộc chặt: vờ tha để bắt
Mới vừa hồi cung hai ngày, Vu Bàn Nguyệt đã tìm tới cửa, Hoa Vị Miên kinh ngạc, lúc nào thì lá gan của hắn trở lên lớn như vậy, lại dám vào hoàng cung ngay trước mặt Thuần Vu Nhã?
Kỳ thực Vu Bàn Nguyệt vô cùng không muốn đến, thế nhưng Tôn Chính Sở cầm đao uy hiếp hắn, tính mạng cùng tự do, người mù cũng nhìn ra được là vế trước quan trọng hơn, cho nên hắn đến đây.
Mới vừa châm cứu xong cho Hoa Vị Miên, ra ngoài liền đụng phải Thuần Vu Nhã cùng với Thái hậu đi đến, né tránh ánh mắt của Thuần Vu Nhã, hắn lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.
Thái hậu đi tới vừa lôi kéo hắn vừa hỏi: "Hoa nha đầu có hài tử bao lâu rồi?".
Vu Bàn Nguyệt buông xuống tròng mắt che giấu ý cười, nói: "Vừa tròn hai tháng”.
Thái hậu "A" một tiếng, có chút thất vọng, Hoa Vị Miên mới vào cung nửa tháng, sao đứa nhỏ vừa tròn hai tháng này có thể là của Thuần Vu Phóng đây. . . . . . Là lúc nên để Hoa nha đầu xuất cung rồi, cứ như vậy chiếm lấy lâu hơn cũng không thay đổi được chuyện này.
Lúc này, Hoa Vị Miên đang vùi ở trong chăn ăn thức ăn hầm cách thủy, vừa ăn vừa cảm thán vòng eo xinh đẹp lại tăng một vòng rồi, sau đó còn ăn thêm hơn hai bát, chỉ còn lại hai bát canh cho Huyết Ngọc cùng Tiểu Hoa Bì.
"Bên ngoài có chuyện gì, náo nhiệt như vậy?" Nàng ợ lên no nê hỏi. Bố Thiện nhìn vòng bụng căng tròn của nàng, đừng nói, thật đúng là giống mang thai.
"Sứ giả của nước Đại Chuẩn cùng Già Lam tới chơi, đang chuẩn bị cho quốc yến tối nay"
"Quốc yến?" Trong mắt nàng thoáng hiện hứng thú, Tây Hòa quốc tiếp giáp Đại Chuẩn, lúc Tôn Chính Sở đang tấn công Tây Hòa, Đại Chuẩn quốc cũng thừa dịp cháy nhà mà hôi của chiếm không ít thành trì, hai bên vẫn bất phân thắng bại, Thuần Vu Phóng dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua miếng thịt béo đã đến miệng, mà Đại Chuẩn quốc chỉ sợ cũng sẽ không uổng phí bỏ qua cho cơ hội chiếm tiện nghi này. Rốt cuộc muốn mở hội nghị quốc tế thảo luận một chút vấn đề quyền sở hữu.
Nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Có phải là Thuần Vu Phóng không có mời ta?"
"Hắn kêu ngươi nghỉ ngơi thật tốt, bảo trọng thân thể.” Tuyền Ki nói hết sức hàm súc.
Hoa Vị Miên vỗ bàn một cái đứng lên: "Tại sao sự kiện long trọng như vậy có thể không có ta đây, không được, ta muốn đi!"
Nhìn người hùng hùng hổ hổ xông ra cửa, Bố Thiện, Tuyền Ki im lặng, có người da mặt dày như vậy sao, người ta cũng không mời ngươi, hiểu rõ ngươi còn biết ngươi đi ăn chực, không biết còn tưởng rằng ngươi đi đập phá!
Hoa Vị Miên đến nơi liền thấy, thật là nhiều người, nhưng mà ngồi ở ngoài cửa đều là những người ít được quan tâm, chân chính có thân phận có địa vị đều ở bên trong rồi, thừa dịp bữa tiệc còn chưa bắt đầu, nàng nhấc váy liền chạy vào trong.
Đi theo phía sau cây cột lớn tìm được vị trí chỗ ngồi của Tôn Chính Sở, nhìn thấy chỗ ngồi của thủ hạ Mông Tập của hắn, đi tới đá đá hắn, "Này, ta muốn ngồi chỗ này!"
Mông Tập quay đầu lại nhìn nàng, có chút thương cảm có chút mơ hồ, thương cảm vì biết nàng mang thai hài tử, mơ hồ vì không biết tại sao nàng muốn tranh giành chỗ ngồi với mình.
“Ngươi không có chỗ ngồi sao?” Hắn còn đàng hoàng hỏi câu này.
Hoa Vị Miên mặt dày mày dạn đẩy hắn ra ngoài, tu hú chiếm tổ chim khách còn diễu võ dương oai, cằm nhỏ giương lên, “Ta có chỗ ngồi còn phải giành của ngươi sao?”
Mông Tập nhìn nàng không biết làm thế nào: "Vậy ta ngồi ở chỗ nào?"
"Làm sao mà ta biết được?" Hoa Vị Miên hừ một tiếng, trực tiếp quay đầu không cùng Tôn Chính Sở nói chuyện.
Mông Tập không có cách nào khác, đành phải tìm thái giám mang cái ghế tới góc bên cạnh.
Những gì vừa xảy ra dĩ nhiên đều rơi vào trong của Tô Minh Lam và Văn Nhân Giác ngồi phía trước không xa, một vui sướng một khiếp sợ. Văn Nhân Giác chính là Văn Giác ở Tiết Khất Xảo (*) ngày đó, hắn vạn lần không ngờ, nàng chính là Hoa Vị Miên. . . . . .
(*) tiết Khất Xảo: Đêm thất tịch cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, đây là ngày hội bắt đầu từ đời Hán, Đông Tấn Cát Hồng《Tây Kinh tạp ký》có "Hán Thái Nữ thường lấy mùng bảy tháng bảy xuyên bảy khổng châm ở tại khai khâm lâu, đã thành tục lệ" ghi lại, đây cũng được ghi lại ở trong Cổ Đại Văn hiến của chúng ta chứng kiến đến sớm nhất về cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa. Về sau trong Đường Tống thi từ, con gái cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa cũng bị nhiều lần đề cập, Đường triều Vương Kiến có thơ nói "Rã rời Tinh Đấu chuế châu quang, đêm thất tịch cung nga cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa vội vàng". Theo 《 Khai Nguyên Thiên Bảo sự tích còn lưu lại 》lại có: mỗi lần Đường Thái Tông và phi tử gặp đêm thất tịch tại thanh cung dạ yến, các cung nữ mỗi người đều cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, đây là một tập tục tại dân gian cũng kéo dài không suy, đời đời kéo dài.
Nhưng cũng thật là đúng dịp, hôm nay nhìn nàng một thân lụa trắng, nụ cười xinh đẹp dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với ngang tàng xấc xược hôm đó, Hoa Vị Miên, thật hiếu kỳ. . . . . .
Ở phía kia Hoa Vị Miên cùng Tôn Chính Sở nói xấu đủ rồi, mới quay đầu nhìn những người trước mặt, lúc này vừa nhìn lập tức liền kinh hãi, chỉ vào người đối diện, nói: "Là ngươi?!"
Hai người đối diện đều chấn động, nhưng không ai tiếp lời, trong ánh mắt cũng là tinh quang lấp lánh, dĩ nhiên, dưới trường hợp chuyện bị nhân vật số một Hoa Vị Miên này lôi kéo gần như là vô cùng mất mặt.
Hoa Vị Miên đứng liền đứng lên xông tới phía trước, Tô Minh Lam cười đến hờ hững lại mang theo một chút kích động, Văn Nhân Giác cười đến tự tin còn mang theo một chút tự luyến, hai người cũng đã làm xong tư thế chuẩn bị nghênh đón nữ thần kêu gọi, vậy mà. . . . . .
Hoa Vị Miên trực tiếp chạy tới phía sau Văn Nhân Giác, chỉ vào nam nhân mặc áo màu xanh đứng ở trong góc nhỏ, nói: "Thư Lưu Quang, đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ ta liền không nhận ra ngươi, nói, ngươi lại có mưu đồ gì?!"
Nụ cười của hai người lập tức cứng đờ, giống như mặt bị người kia một bạt tai, chỉ là không bị những người khác nhìn thấy. . . . . .
Người nọ ngừng lại, lập tức cười nói: "Cô nương hẳn là nhận nhầm người, tại hạ là Giang Tả Ý."
Hoa Vị Miên lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Có phải hay không ngươi rõ ràng nhất, đoạn thời gian trước còn là Quân sư của Tây Hòa quốc, mấy ngày không thấy đã trở thành tay sai của Đại Chuẩn quốc rồi, tốc độ thay đổi trang phục của ngươi cũng quá nhanh đi!"
Đôi mắt ưng của Văn Nhân Giác nhíu lại, sắc mặt như cũ mang theo ý cười, nhưng là ý cười cũng không đạt tới đáy mắt.
"Tả Ý, đây là có chuyện gì xảy ra?"
Giang Tả Ý duy trì lạnh nhạt mỉm cười, chắp tay cúi người nói: “Hẳn là người với người có tướng mạo giống nhau, nhận lầm cũng không kỳ quái."
Hoa Vị Miên còn muốn nói thêm chút gì đó, bên kia thái giám liền gào lên hoàng thượng giá lâm, bị Tôn Chính Sở kéo về chỗ ngồi, nàng vẫn như cũ căm giận bất bình.
Người nên sớm phải chết, hết lần này tới lần khác mạng lại lớn như vậy, lúc thì Tây Hòa, lúc thì Đại Chuẩn, hắn lại muốn làm cái gì?.
Thuần Vu Phóng thấy Hoa Vị Miên trong bữa tiệc, ngẩn ra, nhưng cũng không có truy cứu tổ hợp quái dị ba người của bàn bọn họ.
Hắn không truy cứu không có nghĩa là những người khác không truy cứu, mới nói xong hai câu khách sáo, bên kia Văn Nhân Giác liền thổi lên một trận gió lạnh: "Đại Ân đất rộng của nhiều, lại để Phủ Viễn tướng quân, Xa Kỵ tương quân và đại danh đỉnh đỉnh Hoa tiên tử ngồi chung một chỗ, hoàng đế Đại Ân cư nhiên ngay cả một cái bàn cũng không bỏ được sao?"
"Thất hoàng tử lời ấy sai rồi, bản tướng quân cùng Xa Kỵ tương quân, tiên tử có quan hệ rất tốt, ba người ngồi cùng bàn đã không phải chuyện lạ gì.” Tôn Chính Sở đứng lên, nét mặt hàm chứa cười lạnh, "Như vậy lại hoàn toàn lộ vẻ Đại Ân ta không câu nệ tiểu tiết, có phong phạm đại quốc."
Văn Nhân Giác cười một tiếng, "Không câu nệ lễ tiết? Bổn hoàng tử thật đúng là không thể hiểu đạo đãi khách của quý quốc, tiếp đãi nước quan trọng khác lại đối xử tùy tâm sở dục như thế!"
"Đại Chuẩn cũng đường đường là đại quốc, thế nhưng Thất hoàng tử lại muốn dây dưa không rứt ở một bộ bàn ghế, không biết sự tình, còn tưởng rằng Đại Chuẩn làm thật không biết biến báo (*) đến mức này." Mông Tập ở một bên nói.
(*) biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
Hoa Vị Miên kinh ngạc nhìn sang, không nhìn ra tiểu tử còn có tài này! "Thất hoàng tử chớ chê cười, hai vị tướng quân của Trẫm luôn luôn như thế." Thuần Vu Phóng phất tay nói: "Bắt đầu ca múa."
Hoa Vị Miên liên tiếp đâm đồ ăn trong chén, một mạch xuyên qua vũ cơ nhìn bên kia "Giang Tả Ý" , muốn tra thật tốt một chút của hắn lai lịch, cái khác không nói, ngộ nhỡ hướng về phía Tôn Chính Sở tới, vậy thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
"Vị Miên, ngươi nhìn hắn thật lâu.”Tôn Chính Sở lại gắp rau cho nàng, nói: "Chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng giá để ngươi như vậy."
Hoa Vị Miên giật giật môi, muốn nói lại thôi, há mồm ăn đồ ăn, nếu như hắn cũng xem như là tiểu nhân vật, vậy không biết boss sau lưng hắn lợi hại tới trình độ nào.
Ca múa kết thúc, Tô Minh Lam cất cao giọng nói: "Thường nghe mỹ danh Đại Ân Hoa tiên tử, hôm nay vừa thấy, cũng không uổng công Minh Lam đi chuyến này."
Dứt lời nâng chén mời rượu, Hoa Vị Miên cũng giơ cái ly, "Quá khen rồi." Trong thâm tâm lại hết sức khinh bỉ, giả bộ, ngươi liền giả bộ tiếp đi!
Trái ngược với Hoa Vị Miên tự nhiên thanh thản, một thân tập hợp ngàn vạn sủng ái bên này, bên kia Tư Đồ Uyển Ngọc một thân đỏ thẫm không phục, Hoa Vị Miên nàng xem là nhân vật gì chứ, cũng có thể ở trước mặt nàng càn rỡ: hôm nay nhất định phải áp chế danh tiếng của ngươi!
"Khó được các vị cao hứng như vậy, hoàng thượng, không bằng liền để chúng nô tì tới giúp trợ hứng!" Nàng nói với Thuần Vu Phóng.
Thuần Vu Phóng vẻ mặt hứng thú, quay đầu sang nhìn nàng, "Hoàng hậu có đề nghị gì?"
"Phó muội muội tài đánh đàn hơn người, từ lần mẫu hậu sinh nhật trước đó, nô tì cũng không duyên nghe, không bằng liền thừa dịp hôm nay, lại để cho nô tì một lần được nghe thoải mái," Tư Đồ Uyển Ngọc nhìn về phía Phó Ninh Tự, "Phó muội muội ý như thế nào?"
Thuần Vu Phóng cũng hỏi: "Ái phi nghĩ như thế nào?"
Phó Ninh Tự ngược lại không quan tâm hơn thua, đứng lên nhẹ nhàng cúi đầu, trên mặt nụ cười, "Nếu hoàng thượng nói rồi, vậy nô tì liền bêu xấu."
Thuần Vu Phóng phân phó người đi lấy cổ cầm, vẻ mặt của Tư Đồ Uyển Ngọc cũng là nhảy nhót, Hoa Vị Miên đoán nàng là nghĩ đến muốn thả con tép bắt con tôm, biến Phó Ninh Tự làm thành đá kê chân, nhưng Phó Trữ tự kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, có thể đơn giản biến nàng thành đá kê chân như vậy sao?