Thấy Hoa Vô Ưu lên tiếng phê phán, Hoa Vị Miên muốn sửa lại hình tượng cho tốt một chút, lấy việc này cứu vãn thanh danh bê bối của nàng. Vì vậy, nàng cố ý gọi năm người tiểu thiếp, thêm tám mỹ cơ* đến đại sảnh cùng dùng bữa với Tông Chính Sở. (* tì thiếp xinh đẹp)
Người liên quan nghe nói có thể đến bàn ăn ăn, rối rít chát phấn lên mặt, rối rít đến đại sảnh đọ sắc tranh nhan.
Hoa Vị Miên ngồi bên người Tông Chính Sở, đánh giá những người này. Hàng tiểu thiếp lấy Diệu Thanh, Nhược Uyển làm đại diện. Hàng mỹ cơ lấy Điệp Phi, Đường Mật làm đại diện, tất nhiên giờ đã là tiểu thiếp Tông Chính Sở. Không tệ, cách ăn mặc của họ đều đã có bộ dáng con người!
Tỏ vẻ hữu hảo (hữu nghị), Hoa Vị Miên cười tươi như hoa, “Mọi người ngồi đi!”
Hôm qua Đường Mật bị nàng đánh gãy chuyện tốt, đương nhiên ghi hận trong lòng, vậy nên cũng không tính thuận theo lời nàng, đứng một bên, hừ hừ. Nàng ta bất động, bảy người có cùng quan điểm kia cũng không động đậy. Mà năm tiểu thiếp bên cạnh, vừa thấy có người dẫn đầu, thái độ theo phong trào đặc biệt rõ ràng.
Nếu như trước đây, Hoa Vị Miên đã sớm chửi ầm lên cộng thêm dùng khổ hình chăm sóc rồi. Nhưng hôm nay không được, nàng phải làm thục nữ. Vậy nên nàng quay lại ghé đầu lên cánh tay Tông Chính Sở, bĩu môi nói: “Tướng công, chàng nhìn họ đi…”
Mắt ưng của Tông Chính Sở nghiêm lại, lạnh nhạt mở miệng, “Ngồi.”
Tông Chính Sở mở miệng, đương nhiên không ai dám lỗ mãng, từng người ngồi lần lượt xuống.
Hoa Vị Miên chỉnh chỉnh y sam (quần áo), trong lòng cười lạnh, hôm nay lão nương thay đổi hình tượng, không so đo với những người cùng một ruộc như bọn ngươi, nhưng lão nương có rất nhiều biện pháp thu thập các ngươi!
“Tướng công, ta muốn ăn thịt viên.” Nàng mè nheo cả người hầu như đều dán lên người Tông Chính Sở, dùng bộ ngực nhỏ cọ cọ lên cánh tay hắn.
Rõ ràng như vậy là đang quyến rũ. Dĩ nhiên Tông Chính Sở cũng không có lý do gì để cự tuyệt, hơn nữa còn có vẻ vô cùng thích ý, lập tức cầm đũa gắp một viên thịt, đưa lên miệng nàng.
Hoa Vị Miên cố tình cười thẹn thùng, đấm đấm lên ngực hắn, “Chàng xấu lắm, nhiều người như vậy, người ta thấy xấu hổ…” Dứt lời nàng há miệng nhận lấy miếng thịt viên.
Đám người Diệu Thanh Đường Mật may mà không phun (nôn) ra, cảm giác mắc ói nổi da gà cũng đã xuất hiện rồi. Thật sự là mặt dày vẫn còn có mặt dày hơn mà!
“Tướng quân, thiếp thân làm chân ngỗng chàng thích ăn nhất nè, người nếm thử đi, xem mùi vị có thay đổi không?” Diệu Thanh đứng dậy gắp một cái chân ngỗng bỏ vào trong bát Tông Chính Sở.
Tông Chính Sở không có biểu tình gì gật đầu, cũng không có xu hướng quan tâm. Diệu Thanh nhìn mà thấy cô đơn.
“Tướng quân, người làm sao vậy, khẩu vị không tốt sao?” Diệu Thanh thích sĩ diện nên không nhịn được, bèn hỏi.
Tông Chính Sở nhìn nàng ta một cái, nghĩ thầm, mặc dù nữ nhân này không được tốt lắm, nhưng cũng đã theo mình không ít năm, gắng gượng ăn vậy. Vậy mà đôi đũa còn chưa đưa đến nơi, một bàn tay nhỏ đã bò từ đầu gối lên trên rồi…
Hoa Vị Miên hài lòng nhìn cơ thể hắn run rẩy, dùng thìa múc một miếng đậu hủ đưa lên môi hắn: “Tướng công, chàng nguyện ý ăn đậu hủ của ta, hay ăn chân ngỗng của nàng?”
Thời điểm nói những lời này, tay nàng đã đặt lên trên vị trí trọng điểm. Ánh mắt Tông Chính Sở nhìn nàng càng ngày càng bất thường, y như muốn nuốt nàng vào bụng vậy!
“Ngươi ăn hay thôi!” Hoa Vị Miên vừa đùa bỡn hắn ở dưới bàn, vừa kề thìa vào môi hắn.
Tông Chính Sở hơi híp mắt lại, thuận theo nàng mở miệng hút lấy đậu hủ, dừng một chút mới hỏi: “Không phải còn hai ngày nữa sao?” Lúc này đã bắt đầu quyến rũ rồi hả?
Hoa Vị Miên thản nhiên rời khỏi người hắn, vén tóc nói, “Tướng công ngại thời gian ngắn thì bất cứ lúc nào cũng có thể yêu cầu mà!”
Vừa nghe lời này, ngay tức khắc Tông Chính Sở biết nghe lời, “Ta càng sẵn lòng ăn đậu hủ của nương tử.”
Lời vừa nói ra, nữ nhân liên quan vừa đố kỵ vừa ghen ghét, hận không thể biến nữ nhân đang dương dương tự đắc đằng kia thành đậu hủ để ăn!
“Ơ kìa, các ngươi cũng muốn ăn sao?” Hoa Vị Miên “kinh ngạc” che môi lại, “Bản phu nhân cũng không phải không thông tình đạt lý, các ngươi muốn ăn nói một tiếng là được, ở trù phòng vẫn còn rất nhiều đậu hủ đấy, hay là để bản phu nhân tự tay làm? Thành thúc, bưng đậu hủ lên!”
Lúc này, mấy người Đường Mật Nhược Uyển có dự cảm không tốt…
Hoa Vị Miên ra lệnh một tiếng, Thành thúc vội vàng xoa mồ hôi lạnh đi tới, sau đó nâng một thùng gì đó màu đen tuyền lại, lần lượt múc cho mười mấy nữ nhân mỗi người một bát.
Mười mấy nữ nhân nhìn gì đó được gọi là “Đậu hủ” ở trước mặt, đua nhau chảy mồ hôi lạnh, Điệp Phi ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì vậy?!”
Hoa Vị Miên nháy đôi mắt to tròn, vô cùng hồn nhiên nói: “Đây không phải là đậu hủ sao?”
“Đậu hủ!” Nhược Uyển cắn răng nghiến lợi nói. Thật muốn trút một chén vào miệng nàng ta, xem nàng ta còn dám nói là đậu hủ nữa không!
Hoa Vị Miên tóp miệng nhỏ, kéo kéo tay áo Tông Chính Sở: “Tướng công, chàng nhìn đi, người ta chịu đau khổ cay đắng để làm đậu hủ, vậy mà các nàng ấy lại không cảm kích!”
Tông Chính Sở ngay ngắn xé một cái đùi gà, đợi toàn bộ thịt đều được xé nhỏ, để vào bát nàng, rồi mới sủng nịnh nói: “Ăn như vậy, đỡ cho răng nàng.”
Lúc này Bố Thiện và Tuyền Ki đang đứng sau lưng hắn thấy lạnh hết người. Quả nhiên nồi nào úp vung ấy*, sao hắn không nói miếng đậu hủ ban nãy kia cũng nên nát thành bã đậu, đỡ cho răng chứ?! (* chính văn là ngựa nào yên đấy)
Hoa Vị Miên vươn tay nhéo hắn một cái, cho hắn một ánh mắt tán thưởng. Chính xác, rất có phong độ của nàng, dù sao ghê tởm chết người cũng không cần đền mạng.
Trong nháy mắt mười ba nữ nhân ngớ ra. Đây là vị tướng quân máu lạnh khiến người ta mới nghe tin đã sợ mất mật sao, tới cùng hắn bị Hoa Vị Miên đầu độc thấm sâu bao nhiêu rồi?!
Tông Chính Sở đã hoàn thành việc bày biểu hiện tốt quan tâm tới Hoa Vị Miên, sau đó nâng mắt đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói, “Phu nhân làm đồ ăn, làm sao các người đều không ăn?”
Đường Mật run rẩy bắt tay vào ăn, trước tiên không nói đến việc có thể ăn được hay không, mấu chốt là tình trạng lúc này đã vô cùng thê thảm, ánh mắt còn không thể lọt vào được, còn có thể lọt vào được miệng sao?!
“Có phải ngại không đủ?” Gió lạnh của Tông Chính Sở đảo qua.
“Tướng quân không nên quá tức giận, tránh làm thương tổn thân thể. Các vị tỷ muội chỉ cảm thấy quá nóng, muốn để nguội một chút.” Diệu Thanh vội vàng hòa giải.
Nhưng mà Hoa Vị Miên mất hứng, lúc này hai bên đều làm người tốt đâu có dễ như vậy?
“Thành thúc, còn không lấy quạt quạt thay nhóm người tiểu thiếp à, tránh nóng đến miệng anh đào nhỏ của người khác?”
Thành thúc lập tức gọi mười mấy người hầu tới, chỉ đạo mỗi người quạt một bát.
Diệu Thanh cúi thấp đầu, nhìn không rõ cảm xúc, nhưng khuôn mặt có hận ý rất rõ ràng, trong lòng thì mắng Hoa Vị Miên khinh người quá đáng, đùa giỡn mình trước mặt mọi người không nói, lại còn lấy thân phận tiểu thiếp này ép nàng. Nữ nhân như vậy làm sao có thể xứng đứng bên người Tông Chính Sở?!
Đợi người hầu đều lui xuống hết, Hoa Vị Miên chống một tay lên mặt bàn, một tay cầm đũa gắp sợi thịt gà Tông Chính Sở xé cho nàng, ăn bình thường, cuối cùng, lạnh lùng nói: “Đã nguội, có thể ăn.”
Nhóm nữ nhân cúi đầu nhìn vật thể không rõ có màu đen trong bát, mày lại nhíu lại rất sâu, hết người này đến người khác lo ngay ngáy trong lòng: Ăn có bị chết người hay không?
“Các ngươi yên tâm, đồ vật dư thừa gì đó cũng không có thả vào trong này đâu…!” Hoa Vị Miên nói rõ.
Mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, vậy thì nàng dùng cái gì mà biến đậu hủ thành màu đen vậy, đây cũng quá khó tưởng tượng rồi?
“Hoa Vị Miên, cái này mà ngươi còn nói không bỏ thêm cái gì thừa thãi vào hả?” Hoa Vô Ưu đột nhiên nói ra tiếng lòng của nhân dân đại chúng, “Ta thấy trong này đều là đồ vật dư thừa?”
Hoa Vị Miên giơ tay thưởng hắn một cái xoa, ngoài cười nhưng trong không cười, “Con ngoan, có phải lại ngứa da rồi không?”
Hoa Vô Ưu bị nàng xoa đến nhe răng trợn mắt, vội hỏi: “Nương! Nương! Con sai rồi, con sai rồi!”
Hoa Vị Miên nghe vậy, buông lỏng tay, đánh mộ cái lên trán hắn: “Thật ngoan, tới uống thuốc, rồi đi làm ấm chăn cho vi nương.”
Nói xong vẫy tay bảo Bố Thiện bưng canh nhân sâm tới.
Hoa Vô Ưu uống một ngụm canh, nói: “Ngươi thật độc ác, sai khiến một tiểu hài tử thân thể bị bệnh nặng sưởi ấm chăn cho ngươi hả?”
Hoa Vị Miên hé miệng cười, “Đây chỉ là làm ấm chăn, lát nữa còn đấm bóp lưng cho vi nương nữa đấy!”
Hoa Vô Ưu vừa nghe vừa nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn bị đỏ, cúi đầu thật thấp. Nhưng Tông Chính Sở mất hứng, nương tử là của hắn, giường nương tử cũng là của hắn, sao có thể để nam nhân khác leo lên chứ?!
“Ta đi làm ấm chăn cho nàng.” Vậy thì tính thế nào mình cũng không chịu thiệt, Tông Chính Sở nghĩ vậy.
Hoa Vị Miên vừa uống một ngụm canh, suýt nữa thì phun hết ra ngoài, có thể tưởng tượng được, toàn bộ nữ nhân có mặt ở bàn ăn đều là biểu tình đã gặp quỷ: Có nên mời đạo sĩ về làm phép?
“Vi thê đức hạnh như vậy, làm sao có thể để tướng công sưởi ấm chăn giúp ta được chứ.” Hoa Vị Miên híp mắt, cười tinh tế, “Lát nữa chàng bấm chân giúp ta!”
Bố Thiện rất muốn tặng nàng một câu: Hai cái này có liên hệ tất yếu sao?
Thật ra, nói một cách chuẩn xác hơn nữa, Hoa Vị Miên cùng với đức hạnh thật sự không có chút chút liên hệ nào, ngược lại, nói không chừng tám trăm năm trước nàng với vô sỉ là họ hàng gần.
Tông Chính Sở nhíu mày, chúng nữ nhân vừa thấy, thở ra, tướng quân tức giận, Hoa Vị Miên, ngày lành của ngươi đã hết, cũng không nhìn xem bản thân mình là cái món hàng gì, lại dám kêu tướng quân rửa chân cho ngươi…
“Được!”
“Bộp bộp bộp!” Âm thanh võ vụn của trái tim chúng nữ nhân: Hắn lại có thể đáp ứng dứt khoát như vậy?!
Kỳ thật Tông Chính Sở chỉ đang suy nghĩ, nếu hắn bấm chân, vậy việc đấm bóp lưng vẫn để tiểu tử Hoa Vô Ưu kia làm. Song chỉ cần có thể vào cửa, chắc chắn sẽ có biện pháp để tiểu tử Hoa Vô Ưu tự động biến mất.
Đương nhiên, những nữ nhân liên quan kia đâu tưởng tượng ra được suy nghĩ quanh co ngoằn nghèo này của Tông Chính Sở, nhưng lại càng kiên định ý muốn mời đạo sĩ đến làm phép… Quyết định này đã đạt được sự nhất trí kinh người!
“Thành thúc, đậu hủ lạnh rồi, tăng nhiệt cho nhóm ngưởi tiểu thiếp đi. Nhớ phải đổi cái chén lớn, ai cũng phải uống, rất bổ đấy…!” Hoa Vị Miên che môi cười ha ha.
Bổ như vậy sao ngươi không uống?! mọi người vừa giận vừa tức, nhưng có miệng cũng không dám nói, đành phải bưng bát lên… Đau dài không bằng đau ngắn!