Edit: Mạc Vân
Hoa Vị Miên phủi tay: “Bố Thiện, giơ lên!”
Khóe miệng Bố Thiện co rút lại, giơ ‘tiểu thiếp cần biết’ trong tay lên cao: “Điều thứ nhất, để đảm bảo không khí trong lành trong phủ, không cho phép nuôi động vật nhỏ, người vi phạm sẽ bị phạt năm trăm lượng bạc trắng.”
“Năm trăm lượng!” Tiếng xôn xao nổi lên: Ngươi tưởng ai cũng là phú hộ mới nổi như ngươi ư?!
“Có ngần này tiền… Bằng không thì trừ trực tiếp vào tiền tiêu vặt hàng tháng vậy, dù sao tướng quân phủ cũng phải lo toàn bộ ăn ở lại còn cả mặc nữa.” Hoa Vị Miên nghịch nghịch móng tay nói.
“Tỷ tỷ, không cho phép nuôi động vật thì phải…” Điệp Phi cau mày nói.
“Động vật nhỏ ở đây tức là gồm chim bồ câu, vẹt hay rắn gì gì đó.” Hoa Vị Miên vuốt dọc người Huyết Ngọc, nói tiếp: “Tóm lại bất kể con gì người dài dài hoặc có cánh thì đều không được nuôi.”
Đang nói thì Thành thúc đi đến chỗ nàng, dẫn một tốp người làm xách hơn chục lồng tre, bên trong nào thì chim bồ câu, nào thì rắn, nào thì mèo nhỏ đều có hết.
Mọ người đồng loạt biến sắc, cùng lúc phẫn hận nhìn Hoa Vị Miên: “Ngươi có ý gì?”
Hoa Vị Miên nhẹ nhàng đáp: “Thì ý tứ như các ngươi thấy đấy.”
“Nếu không cho phép chúng ta nuôi, sao ngươi vẫn còn nuôi?!” Nhược Uyển chỉ vào Huyết Ngọc nằm trong ngực nàng chất vấn.
“Nếu muốn nuôi cũng không sao, Tiểu Mao kia của ta đang không có chỗ để thả, ngươi cầm lấy nuôi đi!” Vừa nói vừa vươn tay, Tiểu Mao giấu trong tay áo chậm rãi bò ra ngoài, hếch chân lên hai cái, được đó!
Nhược Uyển thấy con vật nhìn thấy đã thấy sởn gai ốc cũng đi ra, con vật đó có dáng vẻ xấu xí cũng cho qua đi, quan trọng là nó độc như vậy, bị cắn một cái khẳng định là mất mạng… Quả nhiên cùng đức hạnh với Hoa Vị Miên, nữ nhân rắn rết!
Hoa Vị Miên mỉa mai không ép tới cùng, rồi quay đầu hỏi những người khác: “Các người muốn nuôi nữa không?”
Mọi người oán thầm: Chúng ta dám nuôi nữa sao?
Vào giờ phút này, Điệp Phi đau lòng, cái lồng đó có mấy con bồ câu đưa thư đó, bị bắt sẽ không có…
Vậy mà lời trong lòng còn chưa dứt, Hoa Vị Miên bên này lại lên tiếng: “Mấy con bồ câu kia nhìn cũng không tệ lắm, tối hầm hoặc rang, cho tiểu thiếu gia bồi bổ thân thể.”
Hoa Vị Miên vừa nói vừa nhìn Điệp Phi, rất dễ thấy nàng đang nói cho Điệp Phi: Muốn mật báo, không sao cả, tới một con nấu một con, tới một đôi nấu một đôi!
Tuyền Ki thấy không ai có gan đứng ra phản đối, vì vậy đọc tiếp: “Điều thứ hai, vì bảo vệ danh dự phủ “Viễn Tướng Quân Phủ”, ai muốn ra ngoài cũng phải được phu nhân đồng ý, người vi phạm, giết không tha.”
Giết không tha?! Có phải dây thần kinh của nữ nhân này không được nối lại với nhau?!
“Hoa Vị Miên, ngươi dám giết người bừa bãi?!” Vũ Nhi đập bàn, “Còn có vương pháp nữa không, chúng ta xuất phủ cũng phải được ngươi phê chuẩn, ngay cả tướng quân cũng không hà khắc như vậy!”
Hoa Vị Miên nhìn ngang nàng ta một cái, xem ra lần trước còn chưa dạy đủ đâu nhỉ…
“Ngư Nhất, đánh!”
Ra lệnh một tiếng, Ngư Nhất tung người bay ra, một bạt tai vang dội in lên mặt Vũ Nhi. Đợi đến lúc nàng ta phục hồi tinh thần, Ngư Nhất đã lui lại rồi.
Bụm mặt, nước mắt nối nhau rơi xuống đất, cắn chặt môi, giận mà không dám nói gì.
“Điều thứ ba sẽ được nói tiếp bây giờ.” Hoa Vị Miên không thèm nhìn nàng ta, bảo Bố Thiện tiếp tục.
“Thứ ba, phu nhân là chủ tử trong phủ, lúc chủ tử nói chuyện người bên cạnh không được cắt ngang, không được chống đối. Người vi phạm, tùy trường hợp nặng nhẹ mà xử phạt, hình phạt nhẹ nhất là bạt tai.”
Hoa Vị Miên thổi thổi móng tay vừa được mài, nói: “Nghe rõ chưa, nhẹ nhất.”
Vũ Nhi cắn răng nghiến lợi ngồi trở lại chỗ cũ.
Điệp Phi và Đường Mật đồng thời cảm thấy thứ tự các quy định ngày càng khắt khe. Đầu tiên thu bồ câu đưa thư của các nàng, không cho phép các nàng xuất môn, thì ra làm nhiều chuyện như vậy đều là không muốn cho các nàng đi. Rõ ràng Hoa Vị Miên kia không muốn để các nàng truyền tin tức. Nhưng phía sau các nàng cũng không phải người bình thường mà. Ngay cả Tông Chính Sở biết, cũng phải mở một mắt nhắm một mắt nữa kìa!
“Tỷ tỷ, ngươi làm như vậy, chỉ sợ hơi quá, tướng quân cũng sẽ không đồng ý.” Đường Mật đứng ra nói.
“Ngươi không cảm thấy những lời này của ngươi thiếu sức thuyết phục sao?” Hoa Vị Miên lành lạnh hỏi.
Những nữ nhân khác cũng đồng dạng nghi vấn. Tông Chính Sở sớm bị nàng mê hoặc, còn phải phân rõ đông tây nam bắc sao?
Đường Mật bất ngờ cười đắc ý: “Hoàng thượng ban chúng ta cho tướng quân để hầu hạ tướng quân, chứ không phải phu nhân ngươi!”
Hoa Vị Miên ngưng mặt một lúc, không lên tiếng, vậy mà Đường Mật lại đắc ý: Ta cứ nói cho ngươi ta do hoàng thượng phái tới, gan ngươi có lớn hơn nữa cũng không thể…
“Ngư Nhị, đánh!”
Còn chưa có đắc ý xong, trên mặt lại bị một trận đau rát. Ngẩng đầu lên, lửa giận ngập trời. Song chưa kịp mở miệng lại nghe thấy âm thanh Hoa Vị Miên: “Đánh lại!”
Ngư Nhị cũng không ngập ngừng chút nào, lại đánh tiếp mấy bạt tai lên mặt Đường Mật, nghe tiếng vang thật là thoải mái!
Đường Mật đáng thương bị đánh nổ dienn.dann.le.quy.don đom đóm mắt, không phân rõ trời đất gì nữa, lui hai bước rồi ngã khuỵu xuống đất. Điệp Phi bước rộng đến đỡ nàng ta, sau đó nâng cho người phía sau, quay đầu lại nhìn Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên nheo mắt quan sát nữ nhân trước mặt. Thật không tồi, là kẻ thâm tàng bất lộ*! (* không để lộ tài năng)
“Tỷ tỷ, Đường Mật muội muội lỗ mãng, xin thứ lỗi.” Dứt lời Điệp Phi cúi người, lui về một bên rồi ngồi xuống.
Hoa Vị Miên phất phất tay, ý bảo tiếp tục. Tuyền Ki đọc: “Thứ tư, nhìn thấy phu nhân phải gọi phu nhân, không thể gọi tỷ tỷ.”
Đây là loại quy củ gì vậy?
“Đơn giản mà nói, nương ta không có thời gian sinh nhiều muội muội cho ta như vậy, vậy nên các ngươi nên đàng hoàng mà gọi phu nhân, như vậy ta sẽ rất vui.”
Nhược Uyển vừa nghe, đứng dậy muốn đi. Hoa Vị Miên lạnh mắt nhìn nàng ta: “Không có lễ phép, đánh!”
Dứt lời, Ngư Nhất Ngư Nhị bước lên cùng lúc, mỗi người cầm một cánh tay Nhược Uyển ghìm người trở lại, giơ tay lên đánh mấy bạt tai. Hai bên đánh hai bên mặt, Nhược Uyển bị kẹp ở giữa mặt cũng không xoay đi đâu được.
Hai người lui ra, Nhược Uyển té xuống đất, bụm mặt, ánh mắt âm ngoan vặn vẹo, gầm hét lên: “Hoa Vị Miên, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế!”
Hoa Vị Miên bỗng nhiên rùng mình một cái. Bị người nói như vậy ngay trước mặt, thế nào thì trong lòng cũng thấy phát lạnh. Dụi dụi con mắt, kế tiếp chưởng phong nhanh chóng quét ra ngoài, đánh cho Nhược Uyển thẳng lên cây, phun mạnh ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.
Bố Thiện cả kinh, Hoa Vị Miên đang tức giận!
Bình tĩnh tinh thần, Hoa Vị Miên khôi phục nụ cười: “Như vậy chúng ta tiếp tục!”
Tiếp theo không một ai dám lỗ mãng, trong lòng hoảng sợ: Hoa Vị Miên thật sự dám giết người!
“Được rồi,” Tất cả mười mấy hai mười điều lớn nhỏ cần phải biết đã đọc xong, Hoa Vị Miên phủi tay, nói: “Các ngươi không có ý kiến gì?”
Đám người nhìn Nhược Uyển hôn mê trên mặt đất không có người đưa đi, rối rít lắc đầu một cái.
“Vậy cứ quyết định vậy đi,” Hoa Vị Miên nhướng mày, “Khi về mọi người nhất định phải học thật tốt bản ‘tiểu thiếp cần biết’ này, không chừng bổn phu nhân sẽ kiểm tra đấy!”
Mấy người thấy quạ bay rải rác đầy đầu. Trở lại phòng thân thể Hoa Vị Miên mềm nhũn, Bố Thiện vội lại đỡ nàng: “Ngươi bị trọng thương vẫn chưa lành, làm sao phải tức giận như vậy…”
Hoa Vị Miên thở hắt ra, oán hận thành tiếng: “Lang băm!”
Bố Thiện cũng không khách khí: “Vu thần y đâu có lỗi, chẳng phải chính ngươi đắc ý đi ra ngoài sao?”
Hoa Vị Miên bày ra biểu tình đau khổ, ngực thấy đau đau, mở to mắt đáng thương nói: “Bố Thiện, ngươi không thương ta…”
Lúc này Bố Thiện không có sắc mặt tốt, trong thâm tâm nàng lại là một hồi sợ hãi. Không phải chỉ cần thổi phồng tâm là làm được cái cấp bậc đó. Hoa Vị Miên… thật đúng là cực phẩm!”
Vừa được Bố Thiện và Tuyền Ki đỡ nằm xuống giường, bên ngoài Hoa Vô Ưu đã đẩy cửa xông vào: “Hoa Vị Miên, nói cho ngươi biết một tin tốt!”
Hoa Vị Miên đau thì Hoa Vô Ưu vui, Hoa Vị Miên điêu tàn thì Hoa Vô Ưu đắc ý, cho nên tin xấu với Hoa Vị Miên đương nhiên sẽ là tin tốt của Hoa Vô Ưu.
Cầm một cái gối ném qua, Hoa Vị Miên nóng nảy nói: “Chỗ nào mát thì đến đó chơi đi!”
Hoa Vô Ưu túm được gối đầu, nham hiểm cười một tiếng, nói: “Thuần Vu Phóng bảo ngươi đi Tướng Quốc Tự xuất gia!”
“Cái gì?!” Hoa Vị Miên suýt nữa thì ngã lăn xuống giường, “Xuất gia?!”
Hoa Vô Ưu đang cười hả hê, phía sau bị một bóng râm to lớn trùm lên, còn chưa kịp ngoảnh lại thì đã bị đánh một cái thật vang *diễn đàn lê,quý,đônn* lên đầu, gương mặt Tông Chính Sở trầm xuống có thể chảy ra nước, giọng nói như băng buốt lạnh truyền ra: “Ngứa da?”
Vì phòng bị mình bị người nào đó giận chó đánh mèo, Hoa Vô Ưu quyết định rút lui trước!
Tông Chính Sở nhìn vẻ mặt tò mò của Hoa Vị Miên, đi tới mép giường ngồi xuống nói: “Hắn bảo nàng đi Tướng Quốc Tự cầu phúc cho Đại Ân, lập tức lên đường.”
Hoa Vị Miên thở phào nhẹ nhõm, chốc lát phản ứng kịp đây không phải là thời điểm xả hơi, vì vậy nên lập tức nhìn chằm chằm Tông Chính Sở nói bằng ánh mắt: “Tại sao?”
Qua một hồi giải thích của Tông Chính Sở, đại khái chuyện là như thế này: Đêm đó, theo một tin tức có thể tin cậy nói là đêm qua, Thuần Vu Phóng nằm mộng, tỉnh dậy bảo Khâm Thiên Giam xem lành dữ. Khâm Thiên Giam có xem nhưng lại bảo là đại hung, nhất định phải đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, còn phải là người có phúc đi nữa. Người có phúc ở Đại Ân quốc ngoài Thuần Vu Phóng còn có thể là ai vào đây nữa, đương nhiên chính là Hoa Vị Miên. Cho nên lúc này Thuần Vu Phóng nghĩ ra một đạo thánh chỉ, đợi thời điểm lâm triều sẽ đưa cho Tông Chính Sở mang về, bảo Hoa Vị Miên đi Tướng Quốc Tự lễ phật nửa tháng.
Hồi phủ, chuyện đầu tiên Tông Chính Sở làm chính là vung tay lên đập mạnh lên bàn. Bên này hắn đang nghĩ xem làm sao để danh chính ngôn thuận lừa gạt Hoa Vị Miên vào lòng hắn, bên kia đã rơi xuống thánh chỉ làm gậy đánh uyên ương!
Hoa Vị Miên nghe xong thì phản ứng đầu tiên cũng là giận dữ, nhấc chân lên đạp bàn, vậy nên nàng đau chân thêm ba ngày nữa.
“Ta thấy tất cả đều là rắp tâm bất lương của hắn, cơn ác mộng cho má gì, còn muốn lão nương đi làm ni cô nữa chứ, lại thiếu trò tiêu khiển phải không?!”
Song, nói như thế, nàng vẫn lên đường.