"Ta thật sự chỉnh là ra ngoài tìm đồ ăn!" Hoa Vị Miên giơ lên ba ngón tay, nói: "Ta dám thề với trời!"
"Nga, phải không?" Tông Chính Sở không nổi bất kỳ ngọn sóng nào, ngay cả ánh mắt cũng không dao động.
"Kỳ thực, ta cảm thấy Tiểu Đinh Đinh có thể bị thiếu máu, sáng sớm đã té xỉu rồi, cho nên ta ăn cơm phải đi tìm Thanh Dương. . . . . ." Hoa Vị Miên vừa nói vừa xem xét thần sắc của hắn, vẫn là một cái mặt than.
"Nga, phải không?" Tông Chính Sở tuyệt không tò mò cách xưng hô kỳ quái kia, ngồi phía trước án, thân hình bất động, ánh mắt dừng trên người nàng không có dấu hiệu di động.
"Ngươi tốt xấu gì cũng nói một câu đi!" Hoa Vị Miên nóng nảy, cái bộ dạng không minh bạch đó, ai mà hiểu chứ?!
Tông Chính Sở đưa tay lấy ấn tướng quân đưa đến trước mặt, nói: "Ấn tướng quân của ta sao lại vỡ ra một khối?"
Vẻ mặt Hoa Vị Miên cứng đờ, thật cẩn thận đến gần hỏi: "Nếu không thì ta đền cho ngươi?"
Đôi mắt lục sắc của Tông Chính Sở tối sầm lại, trên người tỏa ra cảm giác áp bách vô hình, lãnh ý bức người, Hoa Vị Miên vội vàng xin khoan dung, "Ta biết ta sai rồi, tùy ngươi muốn phạt sao thì phạt!"
Lúc này Tông Chính Sở mới có một tia khoảng cách, tiện tay đem ấn để qua một bên, nói: "Đi phụ Thanh Dương mài thuốc!"
Toàn thân Hoa Vị Miên rùng mình một cái, nàng cũng không muốn mỗi ngày sống chung với nhện!
"Nếu không ta đi làm phụ bếp nhé. . . . . . ?"
Tông Chính Sở nhăn mày, lạnh nhạt nói: "Ở trước mặt ta không có từ cò kè mặc cả, sau này tái phạm, xử trí theo quân quy."
Hoa Vị Miên bĩu môi vừa định phản bác, lại nhìn thấy con ngươi xanh biếc hiện lên một tia giận dỗi, vội vàng thu giọng, ấn tướng quân do Hoàng Đế ban cho bị mình làm vỡ, hắn phạt như vậy cũng là nhẹ rồi, quên đi, coi như xui xẻo!
Sờ sờ lỗ mũi đi ra ngoài, Đinh Tiểu Hà đứng trước trướng vừa nhìn thấy nàng liền hừ một tiếng, Hoa Vị Miên liền tức giận, ngay cả thủ vệ cũng dám khi dễ nàng!
Vừa định mở miệng dạy dỗ, đã nghe người ở bên trong lên tiếng, "Tiểu Hà, đi xem sao thức ăn còn chưa dâng lên."
Hoa Vị Miên ngẩn ra, nàng làm sao lại quên mất, Vệ Hổ còn đang bị điểm huyệt ở đằng kia!
Dưới chân như bôi dầu, chạy nhanh chuồn mất!
Dọc theo đường đi, những binh sĩ giải tán trở về, cứ vài người làm thành một đoàn trông thấy nàng liền chỉ trỏ, Hoa Vị Miên nhìn lại mình từ trên xuống dưới một lần, trừ cái chân cà thọt, không có gì kỳ quái a, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mặt nhất thời đen hơn phân nửa, nhe răng hướng về phía đám người quát: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy tiên nữ sao?!"
Người chung quanh vừa nghe lời này, vẻ mặt có thêm một phần sợ hãi, Hoa Vị Miên bất đắc dĩ lắc đầu, xem đi, đây chính là mê tín, thật là lạc hậu mà!
Nghênh ngang tiêu sái trở lại lều của Thanh Dương, thấy hắn đang cho hai con nhện ở trên cây ăn thịt, cả người tê dại giật mình một cái, vội vàng chạy như bay vào trong lều.
Dựa vào trí nhớ, Hoa Vị Miên nhìn chung quanh một chút, dược liệu ở đây cũng không phải là dùng để trị liệu vết thương do đao tên, trong lều toàn bộ đều là thuốc độc và thuốc giải, hắn không phải là quân y ư, làm sao tất cả đều là những thứ này?