Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 17

Nhìn nàng bị thương, Thanh Dương tốt xấu gì cũng không bảo nàng lại đi dẫm cối xay thuốc, chẳng qua là phụ trách ra ngoài phơi dược liệu.

Mới vừa đi tới bên ngoài, liền phát hiện một vài ánh mắt khác thường chăm chú nhìn mình, Hoa Vị Miên chợt quay đầu liền nhìn thấy mấy người đang lấp ló sau vài lều trại chung quanh. Họ đang nhìn mình, ánh mắt mập mờ, cử chỉ khiếp sợ, nàng thật tò mò mình có thêm một cái đầu hay là có thêm một cánh tay giống quái vật, dầu gì cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc mà!

Đang quỳ trên mặt đất phơi dược liệu, liền nhìn thấy Tiểu Mao từ bên chân bò ra ngoài. Từ buổi sáng đã như vậy, nó giống như rơi vào bể tình, một tấc cũng không rời đi theo nàng, nhiều lần thiếu chút nữa một cước giẫm phải nó.

Lúc này nàng chính là đang phiền muộn trong lòng, cầm lấy một cái chân của Tiêu Mao ném nó sang bên cạnh: "Ở bên này chơi đi!"

Bên này ném đi không gấp, bên kia mười mấy người rình coi nhất thời hít một hơi mạnh che miệng chạy như điên.

Hoa Vị Miên tức giận nhìn Tiểu Mao, "Hiện tại cái tên mèo yêu của tỷ cũng có liên đới tới ngươi, lát nữa sẽ rán ngươi nhắm rượu!"

Chân trước vừa nhấc, chân sau Tiểu Mao liền hồng hộc theo sát.

Vừa bỏ cái mẹt xuống, Thanh Dương liền cau mày nhìn nàng nói: "Ngươi không thể đặt nó trên cây sao?"

Hoa Vị Miên quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tiểu Mao đang lặng yên nằm ở bả vai nàng, "vô tội" "nhìn" hai người.

Vẻ mặt Hoa Vị Miên không biết làm sao nói: "Ta cũng không có biện pháp a, nó chết sống đều muốn cùng tới đây, ta nói bắt nó nấu ăn nó cũng không chịu đi." Nói xong duỗi ra ngón tay chọc chọc Tiểu Mao.

Thanh Dương nâng trán, nó có thể nghe hiểu được tiếng người sao?

"Ngươi gây họa ngươi nghĩ biện pháp, ta cũng không muốn phải rải phấn tránh côn trùng khắp trong lều."

Hoa Vị Miên chu mỏ, nói: "Ta đã tận lực."

"Đúng rồi, buổi tối ngươi hãy ngủ ở chỗ này đi." Thanh Dương cầm hai quyển sách thuốc chuẩn bị rời đi.

"Tại sao ta phải ngủ ở đây?!" Đừng tưởng rằng nàng không biết, nơi này toàn nuôi rắn, côn trùng, chuột, kiến, chính hắn cũng không ngủ ở nơi này!

Thanh Dương nhìn dáng vẻ không cam lòng của nàng, nhàn nhạt vẩy tay áo nói: "Nếu như ngươi không muốn nửa đêm bị xem như mèo yêu, bị đánh chết trong lều thì đàng hoàng ngủ ở đây."

Hoa Vị Miên trừng mắt, nhất thời không nghĩ ra lỳ do phản bác, chỉ có thể chọc Tiểu Mao trút giận, mê tín hại chết người a!

"Không có việc gì chớ đi ra ngoài, cơm tối ta sẽ bảo Tiểu Hà đưa tới cho ngươi." Hiện tại trong toàn bộ quân doanh trừ ba người bọn họ ra đều cho rằng Hoa Vị Miên là yêu quái, sau khi cân nhắc, chỉ có bị cấm túc ở đây mới được an toàn một chút.

"Ta đã biết." Hoa Vị Miên buồn bã đáp.

Thanh Dương hài lòng gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.

"Ai. . . . . ." Hoa Vị Miên duỗi cái lưng mệt mỏi ở trên ghế, nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, liếc mắt nhìn Tiểu Mao trong khay, nói: "Tiểu Mao, ngươi nhàm chán không?"

"Ta thật nhàm chán a!" Nàng đứng lên, đưa tay tới trước mặt nó, Tiểu Mao đàng hoàng leo lên.

"Chúng ta đi tìm Tiểu Hoa chơi."

Ánh mặt trời đã ngã về tây giảm bớt đi chút nóng nực, Hoa Vị Miên bắt Tiểu Hoa từ trên mạng nhện xuống, đem hai con nhện đặt trên bãi cỏ, nói: "Lát nữa ta bảo các ngươi làm như thế nào thì các ngươi liền làm như thế đó, có biết không?"

Hai con nhện bất động.

Hoa Vị Miên vỗ mặt cỏ, hai con nhện cả kinh lui xuống một bước, Hoa Vị Miên cao hứng gật đầu một cái, giơ tay phải lên thực hiện động tác chào đội ngũ, nói: "Đến, cho tỷ một cái kính lễ!"
Bình Luận (0)
Comment