"Kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp khác. . . . . ." Thanh Dương sờ sờ cằm nói.
"Biện pháp gì?" Hoa Vị Miên vừa nghe có hi vọng, liền vội vàng hỏi.
"Tương kế tựu kế."
Hoa Vị Miên nhìn trong con ngươi đen như mực của Thanh Dương lóe lên tinh quang, xem chừng lại đang tính kế mình. . . . . .
Đêm này lăn qua lăn lại hơn phân nửa, trong quân doanh không có một người nào dám ngủ, đợi đến thời điểm trời tờ mờ sáng, mấy tướng quân rốt cuộc không nhịn được nữa, thay mặt cho tiếng lòng của đông đảo binh lính đến trước trướng của Tông Chính Sở chờ lệnh.
Thanh Dương phân phó người dựng một cái đài cao ba thước trong sân luyện binh, còn gọi người tập trung binh lính lại, ngay ngắn đứng vây quanh đài, tất cả công tác chuẩn bị sẵn sàng, hắn mới trở lại trướng chủ mời Tông Chính Sở ra.
Hoa Vị Miên mặc một bộ bạch y, trên đầu vấn một búi tóc lưu vân, chân mày dài nhỏ như lá liễu mùa xuân, con ngươi như ánh sao rực rỡ có chút giảo hoạt, đôi môi đỏ thẫm căn bản không cần trang điểm thêm chút nào, cộng thêm vòng eo nhỏ nhắn, cả người nhìn qua tựa như tiên tử thoát tục lạc bước xuống nhân gian.
Hoa Vị Miên rốt cuộc thấy được khuôn mặt xinh đẹp của "mình", cầm gương đồng nhìn phải nhìn trái, vui mừng khỏi phải nói, quả nhiên là người dựa vào ăn mặc a!
"Chuẩn bị xong chưa?" Thanh Dương vén lều vải đi vào.
Tông Chính Sở nhìn nàng một cái, sau đó dẫn đầu ra khỏi trướng chủ.
Hoa Vị Miên bất đắc dĩ theo ở phía sau, một đường từ trướng chủ đến đài cao giữa sân, ba người đều nhận được ánh mắt đầy soi mói của mọi người.
"Trong quân gần đây có tin đồn không tốt đã truyền đến tai bản tướng quân, vì khích lệ tinh thần tướng sĩ của quân ta, hôm nay ta liền đem chân tướng chuyện này nói rõ ràng cùng mọi người." Tông Chính Sở đứng trên cao hô một câu, mọi người dĩ nhiên tập trung lại.
"Kỳ thực hôm đó bản tướng quân mang từ trong núi về là Hoa tiên tử, tiên tử mến thương tướng sĩ quân ta, do dó hạ phàm tương trợ."
Hoa Vị Miên trợn to hai mắt, được nha, không hổ là tướng quân, nói láo đến mắt cũng không chớp một cái.
Trọng lượng của Tông Chính Sở trong lòng binh lính không nói cũng biết, nghe hắn nói như thế, đại bộ phận đều bàn luận xôn xao.
Lúc này hữu tướng quân Vương Miểu đứng ra, nói: "Tướng quân, tướng sĩ quân ta thấy tận mắt nàng chung sống cùng độc vật, đêm qua nàng lại giết hai binh lính trong quân ta, điều này giải thích như thế nào?"
Tông Chính Sở nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói: "Tiên tử sẽ tự giải thích."
Dứt lời liền lui xuống một bên, Thanh Dương thấp giọng nói bên tai Hoa Vị Miên: "Nếu không muốn chết liền giả bộ giống tiên tử một chút, lên đi!"
Hoa Vị Miên nhìn đài cao rộng hai mét vuông kia, lòng có ưu tư, nói: "Cao như vậy ta sợ đi lên đứng không vững!"
"Té xuống ngươi có thể sẽ bị trực tiếp giết chết." Thanh Dương lành lạnh đe dọa.
Hoa Vị Miên giật mình, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nhớ lại "quy trình kỹ thuật" khinh công, cố gắng làm cho mình bay lên.
Thời điểm bay lên không cũng giật mình, thời điểm đi xuống giẫm phải mép váy suýt chút nữa té ngã, cũng may có kinh không có hiểm.
Nàng mới vừa đứng vững, liền nghe Thanh Dương nói: "Tiên tử có tiên khí hộ thể, tất cả độc vật đều không dám tổn thương tới nàng, hiện tại có thể làm mẫu." Dứt lời từ trong tay áo lấy ra một con rắn nhỏ màu xanh đen đi về trên đài.
Hoa Vị Miên trừng mắt nhìn cái cầu thang nhỏ ở bên cạnh, vừa rồi tại sao hắn không nói có thể đi lên?!