Lúc này, thời gian như dừng lại, vẻ mặt Hoa Vị Miên đắc ý liếc nhìn Thanh Dương mặt mũi tràn đầy tái nhợt, mà Thanh Dương lại đưa mắt hướng tới trên người Tông Chính Sở, người duy nhất có biện pháp với Hoa Vị Miên, hi vọng hắn có thể chủ trì công đạo.
Tông Chính Sở dừng một chút, nói với Thanh Dương: "Cấp cho nàng chơi mấy ngày đi."
Thanh Dương nghe vậy kinh hãi, trợn to hai mắt không thể tin nhìn Tông Chính Sở, biết hắn không nói giỡn, nhất thời cảm thấy tâm hồn bị tổn thương, che mặt nói: "Tình cảm mấy chục năm của chúng ta còn không bằng một tiểu nha đầu lừa đảo mới đến mấy ngày, ta. . . . . . Ngươi. . . . . . Tự gánh lấy hậu quả!" Dứt lời liền xoay người bay khỏi lều.
Hoa Vị Miên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, hai vị này sẽ không léng phéng với nhau chứ? !
"Cười đủ chưa?" Tông Chính Sở nhàn nhạt hỏi.
Hoa Vị Miên vội thu lại nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh: "Còn chưa đủ!"
Đuôi lông mày của Tông Chính Sở khẽ động: "Hiện tại đủ hài lòng?"
Thấy tốt liền thu, đây là nguyên tắc làm người của Hoa Vị Miên, nàng liên tục không ngừng gật gật đầu, nói: "Ta không bao giờ gây thêm phiền toái cho ngươi nữa, ngươi bận rộn, ta đi ra ngoài trước a!"
Tông Chính Sở nhìn bộ dáng len lén vui mừng của nàng, khóe môi cũng không khỏi cong lên.
Từ trong trướng nghị sự bước ra ngoài mới phát hiện khí trời càng thêm nóng bức, tiếng ve sầu kêu râm ran, ngầng đầu nhìn, bầu trời cao xanh không một gợn mây đen, xem ra tối nay hẳn là có một trận mưa dông.
Thật sự là càng nghĩ càng nóng, Hoa Vị Miên đột nhiên nhớ tới thác nước lần trước, lúc này đi tắm là một ý tưởng không tồi a!
Nhắm ngay lúc không có ai chung quanh, Hoa Vị Miên nhấc chân liền một đường lên núi lễ Phật, nhưng này lúc Ngọc Dạng không biết từ đâu chui ra: "Tiên tử, chúng ta đã hô xong." Khi nói chuyện cổ họng còn có chút khàn khàn.
Hoa Vị Miên quay đầu lại nhìn sang, mới thấy Như Yên cùng Lục Hà đầu đầy mồ hôi đã chạy tới, đột nhiên linh quang lóe lên trong đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Các ngươi biết bơi lội không?"
"Bơi lội?" Mấy người lại sửng sốt, Ngọc Dạng cau mày nói: "Tiên tử nói là bơi sao?"
"Đúng đúng đúng, chính là bơi!" Hoa Vị Miên vội vàng gật đầu.
Như Yên lắc đầu nói, "Ta không biết."
Lục Hà cũng đồng dạng lắc đầu một cái, Ngọc Dạng trầm mặc một hồi mới nói: "Ta biết một chút xíu."
Hoa Vị Miên mắt cười nở hoa, thật là trời cũng giúp ta!
"Các ngươi chờ, ta sẽ xin đi bơi!" Hoa Vị Miên nói xong chạy vọt về phía trướng nghị sự.
"Hello!" Từ lều vải bên ngoài thò đầu vào, Hoa Vị Miên cười hì hì nhìn Tông Chính Sở còn đang vùi đầu làm việc.
Tông Chính Sở cũng không ngẩng đầu, nói: "Chuyện gì?"
"Ngươi xem hiện tại nóng bức như vậy, ta có thể xin phép đến trong núi tắm không?" Hoa Vị Miên nhảy đến bên cạnh hắn.
Tông Chính Sở bình tĩnh nhìn nàng, bộ dạng vừa nhìn hiểu ngay, nhìn đến mức Hoa Vị Miên có chút chột dạ, giống như chút tiểu tâm tư của mình bị phơi bày không thiếu chút nào trước mặt hắn.
Tông Chính Sở vung tay khép tập tài liệu vào, nhẹ nhàng nói: "Bảo Vương Miểu đi cùng ngươi."
Khóe miệng Hoa Vị Miên co giật, cao thủ nàng cũng không nhất định có thể đối phó được!
"Nếu không gọi Đinh Đinh theo ta được không?"
"Được," Hoa Vị Miên còn chưa kịp cao hứng, lại nghe hắn nói: "Bọn họ đi cùng nhau."
Hoa Vị Miên oán thầm: Tông Chính Sở, cái tên phúc hắc siêu cấp này!