“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Hoa Vị Miên bí hiểm gật đầu một cái, nói: “Ngươi ghé tai vào đây.”
Cũng không biết Vương Miểu nói với mấy vị tướng quân khác như thế nào, mấy người liền viết một lá thư đưa lên Tông Chính Sở, sau đó Hoa Vị Miên như nguyện được phân chức: người tiên phong.
Kỳ thực Hoa VỊ Miên chẳng qua ở trước mặt Vương Miểu bịa chuyện nói sợ địch nhân lừa gạt, chính mình muốn đích thân đi thăm dò thực hư trước. . . . . Lời nói dối này, đại khái chỉ có Vương Miểu mới tin, tóm lại, có tác dụng là được rồi.
“Ngươi cứ để cho nàng đi như vậy?” Thanh Dương không thể tin nhìn Tông Chính Sở.
Ánh mắt Tông Chính Sở ảm đạm, đoán không ra suy nghĩ, hồi lâu, mới gật đầu một cái.
Thanh Dương chớp mắt, mang theo nụ cười nói: “Ngươi chẳng lẽ thật sự coi trọng nha đầu kia?”
Lúc này, Tông Chính Sở cũng thực nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu một cái: “Có khả năng này.”
“Lão đại, xin ngươi đừng nói giỡn có được không, nhìn ngươi cũng không nghĩ đến người hay nói giỡn.” Vẻ mặt Thanh Dương xin tha thứ cho kẻ bất tài, “Nàng chạy cũng không sao, nhưng nếu đi theo địch thì sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Tông Chính Sở chắc chắn nói.
“Ta nghĩ vẫn là hạ chút độc dược cho nàng, ha ha, tránh cho nàng gây ra chuyện gì.” Thanh Dương không tim không phổi nói.
“Thanh Dương, ngươi quá mức.” Tông Chính Sở giận tái mặt, trong mắt xanh có ý cảnh cáo.
Thanh Dương nhất thời cảm thấy tâm thật lạnh, khoanh tay, lắc đầu một cái, thở dài nói: “Trọng sắc khinh bạn là sự thực a, Thanh Dương, ngươi chấp nhận đi!”
Mặc quân phục vào, Hoa Vị Miên có chút không nỡ, bất quá tiêu dao tự tại quan trọng hơn, cho Tiểu Hoa Bì cùng Tiểu Mao ăn một chút thuốc, tránh cho Thanh Dương sau này đuổi giết nàng.
Đao thương thật nơi chiến trường cũng không đơn giản như trên TV, mặt trời chói chang nắng gắt, mọi người phơi nắng đến choáng váng. Hai quân đối chọi, Tông Chính Sở ngồi trên đại mã, tay vừa giơ lên, còn chưa kịp nói, Hoa Vị Miên liền vung cờ, gào to một tiếng, “Xông lên. . . . .”
Ánh mắt Tông Chính Sở trầm xuống, hắn còn chưa lên tiếng. . . . .
Hai mắt Vương Miểu sáng lên, thúc vào bụng ngựa, nói: “Các huynh đệ xông lên theo tiên tử a!”
Một đám người đang buồn bực người tiên phong này làm sao xông pha chiến đấu như vậy, nghe tiếng hô của Vương Miểu, huyết khí chợt sôi sục, đi theo xông ra ngoài!
Tông Chính Sở nhíu mày, quên đi, hiệu quả như vậy không tồi.
Hai quân xông vào nhau, khẳng định là một trận chiến hỗn loạn. Hoa Vị Miên đạp lên hai tên tiểu lâu la muốn tới chém quân kỳ, lợi dụng khinh công bay phải bay trái, nhưng cũng nhiều binh lính chạy tới chỗ quân kỳ, nàng quay đầu lại nhìn Tông Chính Sở đang cưỡi ngựa giết địch, cắn răng một cái, bay lên không hướng về phía sông Thiên Tiệm.
Tông Chính Sở thấy bóng dáng nàng, tay cầm đao nắm chặt, ra tay càng thêm tàn nhẫn!
Hoa Vị Miên khinh công trác tuyệt, một mình đơn thương độc mã xông vào trận doanh của địch, lập tức dẫn tới một hồi khủng hoảng, ở giữa có không ít người đều thay đổi phương hướng của mũi tên.
Đi tới eo sông [1] Thiên Tiệm, leo lên vách đá, Hoa Vị Miên tìm một nơi tương đối cao dùng nội lực cắm cờ vào đá, liếc mắt nhìn Tông Chính Sở một cái, ta như vậy coi như không làm ngươi thất vọng!
[1]: chỗ hai ngọn núi kẹp dòng sông ở giữa
Hoa Vị Miên xoay người rời đi, trên quân kỳ viết hai chữ Tông Chính bay phất phới trong gió, tướng sĩ Đại Ân quốc chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, nhìn thấy quân kỳ của mình đã tung bay thật cao ở nơi đó, không khỏi một trận nhiệt huyết sôi trào.