"Phái người đi gọi cửa, yêu cầu đàm phán hòa bình." Tông Chính Sở không nhìn Hoa Vị Miên đang căm tức, trực tiếp nói.
Không đi không được rồi, Hoa Vị Miên nho nhỏ khẩn cầu: "Có thể để cho Vương Miểu đi theo ta không?"
"Không được." Tông Chính Sở mặt không chút thay đổi nói.
"Chu lột da [1]!" Hoa Vị Miên tức giận chỉ vào Tông Chính Sở.
[1]: là một kẻ cường hào ác bá trong tác phẩm "Tiếng gáy nửa đêm" của tác giả nổi tiếng Cao Ngọc Bảo lão tiên sinh, là một vai nam chính phản diện nổi tiếng, tên thật là Chu Xuân Phú - một địa chủ ở miền Đông Bắc Trung Quốc.
Tông Chính Sở nhíu mày: "Là ai?"
"Không biết, chẳng qua cảm thấy bộ dáng rất giống ngươi." Hoa Vị Miên trở mình xuống ngựa, hất cằm một cái xoay mặt, tâm tình hoàn toàn không tốt.
Khóe miệng Tông Chính Sở treo lên một chút ý cười nói: "Yên tâm đi, Chung Minh là một người biết phân biệt đúng sai, sẽ không làm khó ngươi."
Điều này có thể coi như an ủi sao? Hoa Vị Miên dùng chân đá đá cục đá trên mặt đất.
"Để cho Tiểu Hoa Bì đi cùng ngươi đi!" Tông Chính Sở giơ tay từ trong tay áo ném ra một thứ.
Hoa Vị Miên tay chân luống cuống bắt lấy, Tiểu Hoa Bì vô cùng thân thiết đập đập trên tay nàng mấy cái, còn hưng phấn "chít chít" kêu loạn.
Vuốt ve lông của nó, Hoa Vị Miên vẫn còn chưa hài lòng, nói: "Sau khi chuyện thành công ta có lợi ích gì?"
"Bạc đừng nghĩ, " Tông Chính Sở lập tức nói, "Cho phép ngươi nói ra một yêu cầu."
Hoa Vị Miên nội thương, nhưng biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Tông Chính Sở rồi, suy nghĩ một chút nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra, nghĩ ra sẽ nói sau."
"Tại hạ Uông Quân, đặc biệt tới đón tiếp tiên tử." Uông Quân nhìn nữ tử trước mắt, tướng mạo quả thật xuất chúng, chuyện tiên tử hạ phàm trong quân của Đại Ân quốc Tông Chính Sở đã sớm truyền khắp các quốc gia, nhưng không biết là thật hay là giả.
"Uông đô úy khách khí." Hoa Vị Miên liếc mắt nhìn dây tua trên mũ của hắn, ôn uyển lễ độ nói.
Uông Quân cười một tiếng, đưa tay nhường chỗ nói: "Mời tiên tử."
Đi tới biệt quán, Uông Quân kêu Hoa Vị Miên ngồi xuống uống trà, nói Chung Minh sẽ tới ngay.
Khóe môi Hoa Vị Miên cười yếu ớt, hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nói trắng ra, Chung Minh chính là không đem nàng để ở trong mắt, an bài một nữ nhân tới gặp Chung giáo úy hắn, không khỏi bác bỏ mặt mũi của hắn, chiến sự hai quân sắp tới còn để ý nhiều như vậy, người này cũng quá cổ hủ rồi.
Lại nói Hoa Vị Miên ước chừng đợi chừng một khắc đồng hồ ở tiền đường, Chung Minh mới khoan thai chậm rãi bước đến, âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, thật là một lão ngoan cố.
Minh Chung vừa đến còn chưa lên tiếng, tay Hoa Vị Miên liền vung lên, một cái vỏ chuối chính xác không sai lệch bay đến dưới chân của hắn.
Minh Chung dầu gì cũng là người luyện võ, vì vậy một cái lộn ngược ra sau, đang lúc âm thầm vui mừng, Hoa Vị Miên lại quăng một cái vỏ chuối nữa ra ngoài, lúc hai chân hắn chạm đất vừa trượt, cả người ngã về sau, lúc này, một quả nho mang theo nội lực mạnh mẽ đánh vào bắp đùi hắn, trực tiếp đem tư thế tư thế lật người về phía sau của hắn đánh cho thành bổ nhào về phía trước.
Cho nên, tư thế ngã của hắn vừa vặn chính là chó gặm thức ăn.
Hoa Vị Miên nín cười, nhẹ nhàng dùng tay áo che khóe môi lại: "Chung giáo úy không cần hành lễ lớn như vậy."
Minh Chung mặt xám mày tro bò dậy, trong lòng nhất thời hiểu được, người đang ngồi trước mắt này là một kẻ luyện võ, thân thủ cũng không tệ lắm.
"Tiên tử giá lâm, không tiếp đón từ xa, Chung mỗ thất lễ." Ngậm bồ hòn làm ngọt, còn phải tươi cười nói chuyện.
"Chung giáo úy bận rộn việc quân, bản tiên tử chờ một lát cũng là nên." Hoa Vị Miên khách khí nói.
Lời khách sáo nói xong rồi, tiếp theo sẽ phải vào chính đề.