Ngọc Dạng giật giật khóe miệng, nhẫn nại, đứng phía sau nàng không nói nữa.
Vu Bàn Nguyệt vẫn một thân hồng y, tay cầm quạt xếp, bên hông đeo xuyết ngọc, trên mặt mang ý cười, một đôi mắt tà mị không khác gì hồ ly, đi vào sảnh, hắn thu quạt lại, hướng Hoa Vị Miên chắp tay, nói: “Vị Miên cô nương, nhiều ngày không thấy, biệt lai vô dạng.” [1]
[1]: Hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.
Hắn cười híp mắt hỏi, lại không thấy người kia muốn cười híp mắt trả lời, lúc này Hoa Vị Miên liếc mắt, nói: “Không phải chúng ta mới vừa gặp ngày hôm qua sao?”
Vu Bàn Nguyệt cũng không giận, lắc lắc ngồi xuống, rồi sau đó nói: “Lời của tại hạ là khách sáo.”
“Ta và ngươi không quen, không cần khách sáo.” Hoa Vị Miên khoát khoát tay xin miễn cho kẻ bất tài.
“Nếu Hoa Vị Miên cô nương cũng nói như vậy, tại hạ liền ghi tạc trong lòng.” Vu Bàn Nguyệt vẫn mỉm cười nói.
Chu Phú Quý thấy hai người bọn họ nói chuyện, hoàn toàn không để ý tới nhi tử đau đến ngất đi của hắn, vội vàng cắt ngang hai người, hướng Vu Bàn Nguyệt thở dài nói: “Thần y, cầu xin ngài cứu nhi tử của ta.”
Vu Bàn Nguyệt đưa mắt nhìn người trên đất, nói: “Chút lòng thành.”
Chu Phú Quý nghe vậy vui mừng, lời cám ơn còn chưa nói ra miêng, đã nghe Hoa Vị Miên nói: “Người này ta chữa trị mới tốt.”
Chu Phú Quý vội vàng nhận lỗi: “Tạ lễ của tiên tử ngày khác nhất định dâng lên, bệnh của nhi tử để thần y tới trị là được!”
Hoa Vị Miên nheo mắt lại cười cười, nói: “Ngươi không hỏi xem thần y thu bao nhiêu tiền?”
Chu Phú Quý sửng sốt, nói: “Thần y y thuật cao siêu, chưa từng nghe nói muốn thu bạc a!”
“Thần y cũng phải ăn cơm ở trọ mua dược liệu chứ, ngươi cho rằng hắn cũng từ trên trời xuống giống ta sao!” Thật là đánh giá cao trí thông minh của ngươi rồi.
Chu Phú Quý nghe xong cảm thấy có lý, nhưng cũng chưa nghe nói Vu Bàn Nguyệt lấy tiền bao giờ, vì vậy nói: “Thần y muốn thu bao tiền xem bệnh?”
Vu Bàn Nguyệt chậm rãi nói: “Tất nhiên là hai vạn năm ngàn lượng.”
Chu Phú Quý như bị sét đánh, vốn cho là cứu tinh tới, không nghĩ lại là một kẻ tâm đen hơn!
Lông mày Vu Bàn Nguyệt khẽ nhíu, từ lòng bàn tay bắn ra một viên thuốc đúng lúc Chu Văn Tài mở miệng thở, nói: “Thứ này có thể giảm bớt đau đớn của lệnh công tử.”
Vừa mới dứt lời, Hoa Vị Miên cũng không cam chịu yếu thế, từ tay áo bắn ra một cây ngân châm, đâm vào trên mặt Chu Văn Tài, sau đó cười mỉm nói, “Người này chỉ có thể một người cứu, ngươi cố ý tranh giành với bổn tiên tử, vậy chúng ta đành phải phân cao thấp rồi!”
Mắt hồ ly của Vu Bàn Nguyệt lấp lánh nhìn Hoa Vị Miên, mang theo một chút kích động: “Đang có ý đó!”
Hai người phân tài cao thấp, hoàn toàn coi Chu Văn Tài là vật hi sinh, khiến hắn đau đớn tỉnh rồi lại ngất, trên mặt ghim đầy ngân châm, màu sắc trên người cũng thay đổi, cuối cùng chớp mắt, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. (Phong: ta cũng ngất =]])
“Hai vị cao nhân a!” Chu Phú Quý “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Van cầu các ngươi giơ cao đánh khẽ để cho con ta một con đường sống.”
Hoa Vị Miên cùng Vu Bàn Nguyệt nhìn nhau, đối thoại bằng mắt, đáy mắt lấp lánh sự tương tích cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng với vẻ mặt oán hận khi gặp lại muộn.
Hoa Vị Miên giả bộ tiêu sái đi qua, “Ai nha, lúc này xem ra có vẻ khó khăn rồi . . . . . .”
Chu Phú Quý nghe vậy liền nhức nhối trong lòng, cắn răng nói, “Tiên tử lần này vô luận muốn bao nhiêu, tiểu nhân tuyệt không mặc cả!”