Một mình đi theo Tông Chính Sở vào phòng, Hoa Vị Miên đột nhiên có một loại cảm giác như kẻ trộm, xoay người muốn chạy, lại bị Tông Chính Sở một tay bắt được, xoay ngang đặt trên đầu gối, vung tay đánh vào cái mông nhỏ của nàng.
Đau cũng không phải đau lắm, nhưng cái này liên quan đến tôn nghiêm, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục!
Hoa Vị Miên liều cái mạng già giằng co, mặt đỏ lên như cái mông khỉ, dùng sức đánh vào hông của Tông Chính Sở, kêu lên: "Tông Chính Sở, ngươi dám đánh ta?! Ngươi để cô nãi nãi xuống, chúng ta một mình đấu!"
Tông Chính Sở một tay đè ép thân thể nhỏ nhắn của nàng, giơ tay lại "bộp bộp" mấy cái, trong đôi mắt lục sắc mang theo đốm lửa nhỏ tức giận, giống như hắc triều cuồn cuộn mà đến, trút xuống trên người Hoa Vị Miên.
"Biết rõ sai chưa?"
Nước mắt Hoa Vị Miên cũng rớt ra ngoài rồi, trong lòng trực tiếp lẩm bẩm: máu chảy vội, máu chảy vội! [1]
[1]: chỗ này ý muốn nói chị đang trong kỳ. . . . ta không biết dịch sao, hix
"Ta sai ở chỗ nào?" Nàng không phục quát.
Tông Chính Sở vung tay lên muốn đánh, nhưng thấy thân thể nàng run lên, thu tay lại, ôm nàng đặt lên đầu gối mình, sờ sờ gò má ửng hồng của nàng, thở dài nói: "Làm sao thích khóc như vậy. . . . . ."
"Ta đánh ngươi mấy đánh xem?!" Hoa Vị Miên hung hăng lau nước mắt trên mặt, "Tại sao ngươi đánh ta?"
"Không cho chẳng biết tại sao không để ý tới ta."
Hoa Vị Miên kinh hãi, níu lấy cổ áo của hắn nói: "Ngươi liền vì lý do tồi như vậy đánh ta?!"
Lúc này, sắc mặt Tông Chính Sở trầm xuống, nói: "Ngươi là người của ta. . . . . . Lý do này không đủ sao?"
"Ai là người của ngươi?!" Hoa Vị Miên vung quả đấm nện xuống lồng ngực Tông Chính Sở.
Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng Hoa Vị Miên là khoa chân múa tay, người từng luyện võ công, chính là không cần nội lực, lực đạo của quyền kia đánh ra cũng hết sức lợi hại. Chân mày Tông Chính Sở cũng không nhíu một cái, vẫn tùy cho nàng phát tiết.
Hoa Vị Miên thở hổn hển trực tiếp nhìn chằm chằm hắn, cặp mắt lục sắc kia lại giống như mang theo chất độc, từng chút từng chút một tê dại thần kinh của nàng, cảm giác nhiệt độ chung quanh đang lên cao, hun đến nàng cũng buồn ngủ, đang muốn phá tan sự yên lặng này, một đôi môi mềm mại đã phủ lên.
Hoa Vị Miên cảm giác thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, níu lấy tay áo của Tông Chính Sở, níu thật chặt.
Tông Chính Sở linh hoạt cạy hàm răng của nàng ra, bá đạo cướp đoạt hô hấp của nàng, hút lấy nước miếng trong miệng nàng.
Đỏ mặt, Hoa Vị Miên thật sự có chút phản ứng không kịp, cho đến khi cảm giác phía dưới mông có một vật cưng cứng chỉa vào, lý trí mới trong nháy mắt từ trong sương mù bước ra ngoài, chưa trải qua giai đoạn thứ ba, còn chưa xem qua ảnh XXX a!
Dùng sức đẩy Tông Chính Sở ra nhưng đẩy thế nào cũng không được, Hoa Vị Miên giận đến mức đưa tay cào loạn một hồi trên người hắn.
Đợi đến khi Tông Chính Sở thoả mãn liếm liếm khóe miệng, Hoa Vị Miên đã gần như hít thở không thông, thở hổn hển, liếc mắt coi thường, vươn ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào hắn, nói: "Cầm. . . . . . Cầm thú. . . . . ."
Tông Chính Sở lè lưỡi liếm vào ngón tay trắng nõn của nàng, hai màu hồng cùng trắng đánh thẳng vào thị giác khiến trái tim nhỏ bé của Hoa Vị Miên "thình thịch" nhảy lên, nàng coi như thấy rõ ràng bộ mặt thật của hắn rồi, hắn chính là một kẻ háo sắc, bình thường nhìn qua đứng đắn, sau lưng háo sắc không chịu nổi!