Hoa Vị Miên đáng thương tựa như một người vợ nhỏ bị kinh hãi, vùi trong góc giường, nhìn một người đang thoải mái biểu diễn lõa thể, đỏ mặt đến sắp nhỏ ra máu rồi! Nhớ năm đó, nàng cũng từng nhìn lén tiểu ca ca nhà bên tắm, cho đến bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ cái mông nhỏ tròn tròn trắng trắng kia, nhìn của Tông Chính Sở . . . . . . thật rắn chắc!
Sự thật chứng minh, lang tính của nàng là bẩm sinh.
Tông Chính Sở tùy tiện khoác y phục vào liền kéo cửa ra, vừa hay nhìn thấy Vệ Hộ đang dựng lỗ tai lên nghe lén, còn có mấy thị vệ cầm đao kiếm tuần tra ban đêm đang nghiêm mặt không nhúc nhích.
"Tướng. . . . . . Tướng quân!" Vệ hổ trong lòng trực tiếp kêu xong đời, tối nay vốn là Đinh Tiểu Hà trực đêm, nào biết hắn bị Thanh Dương đại nhân kéo đi làm culi rồi, cho nên hắn mới không thể không đến gác đêm! Trời đất chứng giám, hắn thề hắn chỉ là nghe được bên trong có thanh âm nữ nhân, cho nên mới nho nhỏ nho nhỏ, nghe lén một chút!
Mấy tên lính tuần tra cũng bận rộn mở to mắt, làm bộ đi trong sân.
"Lại đi đánh mấy thùng nước nóng tới đây."
"Dạ!"
Trong lúc múc nước, Tông Chính Sở an vị uống trà ở bên ngoài, chờ Vệ Hổ mang nước tới, trong lúc vô tình liếc thấy vết máu trên vạt áo của hắn.
"Tướng quân, người bị thương!" Hắn cả kinh thất sắc, một tiếng này dẫn tới mấy người bên ngoài cũng luống cuống, Phủ Viễn Tướng Quân võ công cái thế, người có thể gây tổn thương cho hắn nhất định không phải hạng người bình thường, rốt cuộc là lẩn vào lúc nào!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mấy người vung tay gõ chiêng gõ trống đồng loạt la lên, "Có thích khách! Có thích khách!"
"Tông Chính Sở, cô nãi nãi muốn nuốt chửng ngươi!" Hoa Vị Miên ở bên trong giận đến ác miệng mắng to, việc này truyền đi, sau này nàng làm sao có thể gặp người!
Vệ Hổ sửng sốt, thanh âm này hắn nghe được rõ ràng.
"Chính là bị thương ngoài mặt." Tông Chính Sở ý vị sâu xa đóng cửa lại.
Vệ Hổ mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng những chuyện này cũng từng nghe qua, khuôn mặt chợt đỏ bừng, vội vàng chạy về phía những thị vệ đưa tin.
Cả đêm điên khùng truyền tin, bởi vì một câu nói kia của Tông Chính Sở, ngay cả tư thế bọn họ ở trên giường cũng bị mọi người YY vô tận rồi. . . . . .
Ngày hôm sau, khi Hoa Vị Miên vác hai mắt thâm quầng đi ra, càng thêm chứng thực suy đoán của quần chúng nhân dân, không ít người che miệng cười trộm, không biết kỹ thuật của tướng quân tốt bao nhiêu. . . . . .
"Tiểu thư, ngươi cùng tướng quân đêm qua. . . . . ." Ngọc Dạng rốt cuộc không nhịn được rồi, tâm ngứa một chút hỏi ra miệng.
Xem đi xem đi, nàng cũng biết không có chuyện tốt!
Âm trầm quay đầu, Hoa Vị Miên sâu kín hỏi: "Ngọc Dạng, biết tại sao nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo không?"
Ngọc Dạng thành thật lắc lắc đầu.
"Mèo có chín cái mạng, ngươi có mấy cái mạng?"
Nhìn làn váy lay động cùng bóng lưng uốn lượn của Hoa Vị Miên, Ngọc Dạng cũng hít một hơi khí lạnh, nàng còn không muốn chết trẻ!
Tóm lại một câu, đầu lưỡi của chủ tử, nhai không nổi!
Lục Hà đôi mắt trông mong theo ở phía sau, miệng nhỏ đóng chặt, Như Yên có chút buồn bực hỏi: "Lục Hà, hôm nay ngươi làm sao có nề nếp như thế?"
Lục Hà hé miệng trước thở ra một hơi, sau đó mới nói: "Lần trước tiểu thư mới phạt ta đội nước, lần này không biết sẽ phạt ta như thế nào!"
Ngọc Dạng hé miệng cười cười, "Đi thôi, người ta nói như thế nào chúng ta không xen vào, an tâm đi theo tiểu thư là được rồi!"
Hoa Vị Miên nhiều oan uổng a, tối hôm qua bị Tông Chính Sở ăn hết đậu hũ, sáng sớm hôm nay ngủ dậy còn phải đối mặt với lưu ngôn phỉ ngữ thảm như vậy, một đời anh danh của nàng a. . . . . . Vào lúc này ngay cả Đậu Nga cũng phải lui xếp thứ hai!
Thời điểm dùng điểm tâm sáng, Tông Chính Sở vẻ mặt thích ý, Hoa Vị Miên vẻ mặt u oán, Chung Minh bên cạnh nhìn trong lòng có chút hiểu rõ, chuyện của hai người này hơn phân nửa là thành!
Chỉ chốc lát sau Tông Chính Sở bỏ đũa xuống, thời điểm đi ngang qua bên cạnh Hoa Vị Miên, thấp giọng nói: "Tắm cũng có thể tắm đến mọi người đều biết, ngươi cũng coi như một đóa hoa tuyệt thế rồi!"
Hoa Vị Miên mở to mắt, trong lòng chỉ có bốn chữ: ta oan uổng a,.....