"Ta giết người trong mộng Vu Bàn Nguyệt của ngươi hay là mộng du trộm cái bô của ngươi?" Hoa Vị Miên mí mắt cũng không nhấc, trước kia nàng cho rằng Thanh Dương lòng dạ độc ác cộng thêm sâu không thấy đáy, nhưng bây giờ xem ra, hắn trừ lòng dạ độc ác cũng chỉ còn dư lại ngu ngốc mà thôi. . . . . .
"Ngươi đem xà của ta đi đâu?!" Thanh Dương cũng không rảnh rỗi để ý tới sự châm chọc của nàng, mãnh xà không thấy!
"Lão Nhân Gia nó không phải là được ngươi thấy vật nhớ người ư, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" Hoa Vị Miên nhún nhún vai.
"Hoa Vị Miên, không nên tán dóc những thứ này với ta, ta bất quá đi ra ngoài một lát, trở lại mãnh xà đã không thấy tăm hơi, không phải là ngươi còn có thể là ai có bản lĩnh lớn như vậy, đem mãnh xà bắt đi!" Thanh Dương căm giận, còn kém xắn tay áo chống nạnh thôi!
"Ai nói không có, Vu Bàn Nguyệt không phải được à. . . . . . !" Lời vừa ra khỏi miệng, Hoa Vị Miên dừng một chút, Đúng vậy a, rời đi Vu Lam thành lâu như vậy, Vu Bàn Nguyệt mai danh ẩn tích không nói, mãnh xà yêu thích vật còn sống, mỗi lần đều mặc kệ đống thịt tươi Thanh Dương cho ăn, vẫn còn có thể ngoan cường sống như vậy, thì ra hắn lặng lẽ đến mang Tiểu Hồng ra ngoài kiếm ăn sao?
"Vu Bàn Nguyệt. . . . . ." Vừa nhắc tới hắn thì đồng nghĩa với đã dẫm vào chỗ đau của Thanh Dương, nhất thời thanh âm thấp đi một đoạn, "Hắn không phải ở Vu Lam thành à. . . . . . Tóm lại, ngươi đem mãnh xà giao ra đây cho ta!" Mẹ nó! Lấy mất Thiên Giáp Chu cùng Tiểu Hoa Bì không nói, còn giết chết mãnh xà của hắn, mãnh xà tám năm tuổi này nói gì hắn cũng sẽ không thỏa hiệp!
Hoa Vị Miên vô lực nâng trán, giết nàng đi, cuối cùng cũng đụng phải người mặt dày mày dạn hơn so với nàng rồi! Thật là mặt so với thành tường còn dày hơn, đâm cũng đâm không thủng!
"Này, ta bảo đảm, ngươi bây giờ trở về, nhất định có thể thấy Tiểu Hồng, nếu như không thấy, ok, ta đi Quỷ Cảnh bắt hơn mười con trả lại cho ngươi." Hoa Vị Miên buông buông tay, "Như vậy được chưa!"
Thanh Dương bán tín bán nghi bỏ đi, Hoa Vị Miên mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một người đàn ông có thể giày vò hắn thành cái bộ dáng này, ma lực của tình yêu quả thật Lực Đại Vô Cùng a!
Tông Chính Sở khẽ cười một tiếng, "Ngươi không nên tức giận hắn như vậy, hắn nuôi mãnh xà là vì giúp ta giải độc."
Lại một chủ đề nặng nề, Hoa Vị Miên đưa thay sờ sờ gương mặt của hắn, nụ cười trên mặt được cho dịu dàng, "Có ta ở đây!"
"Tông Chính. . . . . ." Hoa Vị Miên muốn mở miệng nói gì đó.
"Gọi ta Sở." Tông Chính Sở cắt ngang lời của nàng.
Này phen này thiếu chút nữa khiến Hoa Vị Miên bị chính sặc chính nước miếng của mình, hắn có thể tiếp tục văn nghệ nữa sao, hắn có thể tiếp tục buồn nôn một chút nữa sao?!
Hoa Vị Miên chưa bao giờ nghĩ tới cảnh ngôn tình như vậy sẽ xuất hiện trong câu chuyện tình yêu của mình, càng thêm không nghĩ tới lời như vậy sẽ được nói ra từ miệng Tông Chính Sở, quả nhiên, nhìn người không thể nhìn bề ngoài chính là danh ngôn kinh điển trăm ngàn năm qua không người nào vượt qua . . . . . . Đúng rồi, lời này là ai nói nhỉ?
"Nếu không gọi Sở Sở?" Hoa Vị Miên cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của hắn.
"Sở, tướng công, hai chọn một." Tông Chính Sở hết sức tàn bạo giơ cằm lên, Hoa Vị Miên yy, nếu ngực có nút áo, hơn nữa còn tháo hai cúc thì chính là hình tượng một tên lưu manh có văn hóa điển hình a!
"Được. . . . . . !" Hoa Vị Miên lấy dũng khí tráng sĩ trực tiếp nắm cổ tay Tông Chính Sở, sau một hồi nhổ ra khạc vô mới nói: "Tướng công!"
Được rồi, hai chữ mất tự nhiên này cho tới bây giờ cùng Hoa Vị Miên nàng không chút dính dáng!
Tông Chính Sở đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó một hồi mừng như điên, cư nhiên xung động ôm lấy nàng, một bộ hận không đem nàng vò nát nhét vào trong lỗ chân lông được. . . . . .
Một tay đặt vào vị trí tim hắn, một đoàn đau buồn âm thầm ập vào lòng, nàng phải nghĩ biện pháp, chữa khỏi hắn!
Trước kia xem kịch trên ti vi, cảm giác người cổ đại chỉ số thông minh đều có vấn đề, bất quá lần này xuyên tới đây, Hoa Vị Miên là bị tổn thương thương tích đầy mình, hay thật, mọi người thân thể to lớn không nói, suy một ra ba so với nàng còn nhanh hơn, thì ra Tông Chính Sở thời điểm lựa chọn binh lính còn cử hành một cuộc khảo nghiệm tổng hợp đức trí thể mỹ?
Rốt cuộc dạy không thể dạy, sau khi chút ít kiêu ngạo nho nhỏ thuộc về người hiện đại sâu trong nội tâm Hoa Vị Miên bị nghiền xương thành tro, nàng chính khí lẫm liệt đứng ở chỗ cao tuyên bố, "Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, các ngươi xuất sư!"
Một đám người một mực cung kính nói câu: "Tạ tiên tử vui lòng chỉ dạy" sau đó bắt đầu trở về an bài đội ngũ.
Hoa Vị Miên nhéo nhéo cái trán, muốn gan dạ sáng suốt có gan dạ sáng suốt, muốn mưu lược có mưu hơi, bóng đá Trung Quốc có đám người này tới đá, không nói, trực tiếp đá ra Địa Cầu, hướng vũ trụ tiến quân!
Rốt cuộc vẫn phải bắt đầu vào núi rồi.
Cả đội ngũ muốn đi vào Núi Hồ Lô là một hành động không nhỏ, Dư Hạo Thành cũng tất nhiên phái thám tử coi chừng, chờ Tông Chính Sở hùng dũng tiến vào núi, hắn kịp thời từ hai bên vây đánh, miệng Hồ Lô đem đại quân của Tông Chính chia làm hai bộ phận, chia ra tiêu diệt, cho nên nhiệm vụ chủ yếu của đội dã chiến chính là mê hoặc kẻ địch, vì quân đội tranh thủ nhiều thời gian hơn.
Hoa Vị Miên biết, lúc này Dư Hạo Thành nhất định sẽ cho người mai phục.
Nhưng mà tiểu tử Dư Hạo Thành kia trông có vẻ có da có thịt, không biết khi rơi vào tay Thư Lưu Quan sẽ biến thành dạng gì...
‘Oanh!’
Một cái chén từ trên bàn bị đập xuống mặt đất, Dư Hạo Thành nổi giận nhìn nam nhân mặt lạnh trước mặt, chất vấn: “Ngươi có ý gì?"
“Đây là Tam vương gia phân phó!“ Thư Lưu Quan thản nhiên nói.
“Tam vương gia ?" Hai mắt Dư Hạo Thành như bắn ra từng tia lửa “Mục Cảnh Vinh thì tính sao? Dư gia quân ta chỉ nguyện trung thành với Tây Hoà hoàng đế, đến khi nào thì do hắn quyết định!"
“Dư tướng quân“ Thư Lưu Quan nặng nề quát “Lời này của ngươi nói ở trong này thì không sao nhưng nếu rơi vào tai tam vương gia thì Dư gia các ngươi sẽ không đơn giản chỉ bị diệt môn!"
Dư Hạo Thành nắm chặt tay, nhưng mà gian thần đang cầm quyền trên triều, hoàng thượng và hoàng hậu lại đang trong tay kẻ gian, ngoài việc hắn có thể bảo vệ quốc gia thì cũng không thể nắm quyền, thật sự là không thể giải nỗi hận trong lòng!
“Dư tướng quân, ta khuyên ngươi một câu, nếu trận này ngươi thắng thì ngươi sẽ bình an vô sự, nếu không..." Hàm ý của Thư Lưu Quan đã rõ ràng, sao Dư Hạo Thành lại không biết được, nếu hắn thắng thì có thể đấu với Mục Cảnh Vinh, nếu thua thì hoàng thượng và hoàng hậu sẽ khó giữ, đến lúc đó chỉ sợ Tây Hoà cũng hết!
“Được!" Dư Hạo Thành giận quá hoá cười “Vậy chuyện quân doanh từ trên xuống dưới đều giao cho ngươi! Mục Cảnh Vinh sớm muộn gì cũng sẽ bị chó mình nuôi cắn chết!"
Hắn nói xong liền phất tay áo rời đi, Thư Lưu Quan lạnh lùng cười, hắn không phải là một con chó mà là một con sói!
Lúc hai quân bắt đầu giằng co, Tông Chính Sở cấp tốc dẫn đoàn người vào núi, mà lúc này, Dư Hạo Thành cũng thu được tình báo, lập tức chia quân thành hai rồi chuẩn bị đánh úp lại.
Vừa hành quân nửa canh giờ thì bị hai bên đánh úp lại, toàn quân trên dưới đều bị rối loạn.
Dư Hạo Thành lập tức sai người rời khỏi sơn cốc, mày nhíu chặt lại, hắn không chắc rằng Thư Lưu Quan có bị tập kích giống vậy hay không, tin tức mới khi nãy thu được, Tông Chính Sở không thể an bài đại quân vào núi nhanh như vậy, huống chi nếu hắn cho quân ra nghêng chiến thì rất dễ bị vây bắt, Tông Chính Sở sẽ không mạo hiểm dùng mấy vạn người để cá cược chuyện này...
Vậy đây là chuyện gì xảy ra? Dư Hạo Thành nhìn cây cối um tùm trên núi, đá lở từ trên kia từ đâu mà xuất hiện?
Im lặng suy nghĩ một hồi, Dư Hạo Thành phất tay nói: "Tiểu đội một chia thành hai đội vào núi dò xét!"
“Dạ!" Những người bên dưới nghe lệnh đi ra.
Dư Hạo Thành nhíu mày nghĩ: Không thể để cho họ kéo dài thời gian được!
Sau thời gian nửa nén hương, Dư Hạo Thành lại phân phó tiểu đội hai đi điều tra rồi dẫn theo những binh lính còn lại đi tiếp. Hắn đã lường trước người đến bám chân bọn họ sẽ không nhiều nên chỉ phái hai tiểu đội đi chống đỡ, nhưng lại không nghĩ rằng khi hắn vừa dẫn đội thứ hai vào thì bị bắn tên tập kích, buộc lòng phải rời khỏi sơn cốc.
Đây là chuyện gì? Dư Hạo Thanh đóng quân ở cửa núi, vốn muốn lợi dụng địa hình này mà kiềm chế Tông Chính Sở, không nghĩ tới ngược lại bị bọn họ một đường bố trí!
Ngay lúc Dư Hạo Thành và Thư Lưu Quan khó hiểu thì ‘đầu sỏ gây tội’ lại đang ung dung ôm một tô ô mai ngồi lắc lư trên lưng ngựa.
Tại sao nói Hoa Vị Miên lại ăn ô mai? Chỉ có một lý do, đó là - thèm!
Có người đoán rằng, trước kia nghe nói tiên tử mạnh như hổ, ngày hạ phàm đầu tiên liền dã chiến ngoài trời với tướng quân, lúc này lại thích mơ, có phải là đang mang bầu không?
Khi Ngọc Dạng báo những lời này cho nàng thì trong miệng nàng đang ngậm nửa quả ô mai cuối cùng, không cam lòng nhấp một ngụm nước, mạnh mẽ nhả nửa quả ô mai trong miệng ra, dùng ống tay áo lau miệng, hung hăng nói: "Ai nói bản tiên tử mang bầu?"
Không ai trả lời cho nàng, tóm lại, ở trong mắt mọi người thì chuyện Hoa Vị Miên là nữ sắc lang đã là chuyện thực không thể chối cãi, nàng luôn phá của trời không tiếc tay đối với Phủ Viễn tướng quân mà bọn họ vừa kính vừa sợ, bọn họ rất đồng tình, sao một người lại có thể bị đùa giỡn như vậy?
Hoa Vị Miên bị đồng thời vài đôi mắt nhìn đến không đất dung thân: ta ngay cả có một chút không xuất chúng cũng là lỗi của ta sao?!
Lại nói Dư Hạo Thành bên kia, mắt thấy thời gian từng chút một trôi qua, cường công không được, nhưng người phái lên núi có đi không về, hắn cũng không muốn mất thời gian ở nơi này, vì vậy lộn trở lại đường cũ, tính toán trở về đấu chính diện với Tông Chính Sở. Vào lúc này, sợ người của Tông Chính Sở đã tiến vào rồi!
Nhắc tới cũng đúng dịp, đạn báo của hai quân cư nhiên đồng thời kéo vang, một đỏ một tím, lại đúng dịp, hai bên đều chia ra dùng đạn báo màu hồng đậm đại biểu ý tiến lùi, Tông Chính Sở hồng lui tím vào, Dư Hạo Thành hồng vào tím lui, khéo nhất chính là, hai viên này bắn ra cư nhiên chồng lên nhau!
Tông Chính Sở bên này bắn màu hồng, để cho người của đội dã chiến lui về, mà Dư Hạo Thành bắn màu tím, để cho Thư Lưu Quan bên kia lui về. Thay vào đó, hai người thân ở đường hẻm, nhìn đạn báo bắn ra, nhưng không biết tiến hay lùi!
Khi hai viên đạn báo hòa lẫn trên không trung, Hoa Vị Miên nghiêm trọng như bị sét đánh rồi, người nào tay có tài như vậy!
Dư Hạo Thành nhất thời hụt hơi, lúc này gọi người đem một viên đạn báo tới, trở tay liền bắn lên trời.
Khi hai viên đạn báo lại đồng thời bắn lên không trung, Hoa Vị Miên rốt cuộc tin một câu nói: không khéo không thành sách! Hai chữ Lôi Nhân này được quán triệt thì Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần! Quá TM bất thường đi, vừa cùng nơi!
Bên kia Dư Hạo Thành lui, tiểu phân đội dã chiến tự nhiên biết rõ đạo lý công thành lui thân, quy củ trở về. Mà bên kia, Thư Lưu Quan rõ ràng lựa chọn tin tưởng màu hồng, không ngừng tấn công mạnh, rất có khí khái quyết sinh tử cùng tiểu phân đội dã chiến.
Sự thật chứng minh, Thư Lưu Quan mặc dù tương đối thông minh, nhưng rõ ràng không phải là người giỏi đánh giặc, liền theo quan điểm của Hoa Vị Miên mà nói, nhân tài cực độ xấu xa là âm hiểm xảo trá chu toàn, người khác nói một là hắn có thể làm hai, Thư Lưu Quan còn không phải là thật xấu xa. . . . . .
Dư Hạo Thành chờ phải chờ trái vẫn không thấy người, lấy ra một viên đạn báo cuối cùng, rất xin lỗi, bởi vì Tông Chính Sở bên này chỉ có hai viên đạn tín hiệu, cho nên không thể lần thứ ba trùng hợp thành công.
Khi đạn báo màu tím một mình nở rộ, Dư Hạo Thành thế nhưng lau một cái mồ hôi lạnh, bởi vì hắn quả thật không có viên đạn báo thứ tư đâu.
Thư Lưu Quan lần này thấy được phương hướng của đạn báo, vì vậy đem quân trở về.
Lúc Tông Chính Sở đi tới, cùng lúc Thư Lưu Quan đang hội hợp với Dư Hạo Thành.
Quân hậu cần lấy Hoa Vị Miên làm đại biểu ở lại chủ lực, Tông Chính Sở suất quân chính diện đánh với Dư Hạo Thành!
Những người còn lại xử lý một chút việc linh tinh, thuận tiện làm một chút cơm, Ngọc Dạng thu thập đồ, quay đầu lại liền nhìn đến Hoa Vị Miên tại nơi nào trêu ghẹo cái gì, làm cho khí thế ngất trời.
"Tiểu thư, ngươi ở đây làm gì đó?"
Hoa Vị Miên cầm một cây gậy trúc quay đầu lại, trong tay còn cầm một cây đao nhỏ, mồ hôi chảy ròng, "Ta muốn làm cây sáo."
Kỳ thực Ngọc Dạng cũng không muốn trách cứ nàng chơi thật thích thú chẳng phân biệt được thời gian điểm, nàng chỉ là hết sức không thấy được dạng người như Hoa Vị Miên cũng sẽ tinh thông âm luật? !
"Xem thường ta là sao!" Hoa Vị Miên giơ giơ cây sáo trong tay lên, nói: "Lập tức thổi cho ngươi xem!"
Hướng về phía lỗ nhỏ dùng sức thổi a thổi, nhưng cũng chỉ có thanh âm không khí xuyên qua ống trúc, tiếng sáo du dương đâu?
Ngọc Dạng không nhịn được che miệng nhỏ nở nụ cười.
Hoa Vị Miên mặt đỏ lên, không phục lại dùng sức thổi, không sai a, trong trí nhớ Hoa Vị Miên là như thế này thổi mà!
Ngọc Dạng cười mà không nói, thẳng nhìn Hoa Vị Miên nụ cười càng lớn.
Vẫn là Thanh Dương vừa đúng đi ngang qua, nhìn thấy bộ dáng nàng vừa thẹn thùng vừa lúng túng, tâm tình sảng khoái một chút, hảo tâm nói: "Cây sáo cũng không làm xong, tại sao có thể thổi?"
Hoa Vị Miên trợn mắt, lẫm liệt nhìn Ngọc Dạng, thì ra nàng nhìn ra điểm này!