Người có lúc không thể không đối mặt với một số chuyện không muốn đối mặt, tỷ như hiện tại, Tông Chính Sở liền không thể không đối mặt với vấn đề không có lương thảo.
Kỳ thực Hoa Vị Miên rất muốn an ủi hắn, sẽ có bánh bao, sẽ có sữa tươi, nhưng tiếc rằng người cổ đại vô duyên với bánh bao và sữa tươi.
Trước mắt, sau khi trải qua một loạt trận chiến lớn nhỏ, hai phe đều có thương vong, hiện tại đang ở trong trạng thái địch không động ta không động, Dư Hạo Thành muốn dùng chiến thuật trì hoãn, quân đội của đem Tông Chính Sở đói suy sụp.
Mà Tông Chính Sở bên này, đoán rằng viện quân sẽ không đến, viện quân không đến thì lương thảo cũng sẽ không đến, toàn quân trên dưới cũng bắt đầu bớt ăn, lòng quân dần dần không yên.
Hoa Vị Miên dùng lông chim làm thành quạt phiên bản Gia Cát Lượng, ngồi ở trên xích đu quạt lấy quạt để. Tính toán thời gian, vào Núi Hồ Lô đã một tháng, bây giờ đang là mùa hè nóng bức, mọi người cũng không có tinh thần đánh giặc, nàng cũng rỗi rãnh nhàm chán cực độ.
Nàng không biết Dư Hạo Thành muốn kéo dài bao lâu, nếu hắn muốn kéo dài một năm nửa năm, nàng nên an bài vài nông dân binh bắt đầu trồng lương thực rồi, nói không chừng mùa thu còn có cơ hội thu hoạch.
Ve sầu trên cầu kêu ra những tiếng giống như tiếng 'đói', Hoa Vị Miên sờ sờ bụng, nàng một bụng tất cả đều là mơ, bây giờ nhìn thấy mơ liền muốn nôn, nhảy lên, nàng ném cây quạt chạy vào doanh trướng của Tông Chính Sở, hai tay chống ở trên án kỷ, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Tướng công, ta đói!"
Đây không thể nghi ngờ chính là đang khiêu chiến tôn nghiêm của phái nam, Vương Miểu cùng Lý Triêu Giang bên cạnh cùng là vẻ mặt lúng túng, gọi tướng công đã thấy nên không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, cư nhiên chạy tới bảo đói? Còn nói một tướng quân lớn như vậy, ngay cả vợ mình cũng nuôi không nổi. . . . . .
Thật ra thì Hoa Vị Miên cũng là nói ra tiếng lòng của đại chúng nghèo khổ, cũng coi như tích công đức.
"Chiến tuyến quá dài, cung cấp hậu phương đã đứt, mà thành trấn gần nhất quá nhỏ, căn bản không có nhiều lương thực như vậy." Vương Miểu khó xử nói.
Hoa Vị Miên liếc hắn một cái nói: "Ai nói muốn thành trấn, chúng ta trước mắt không phải có một sao?"
"Ngươi nói là?" Cặp mắt Tông Chính Sở nhíu lại.
"Dư Hạo Thành không phải là có lương thực sao!" Hoa Vị Miên cười hì hì nói.
"Nhưng bọn hắn cũng sẽ không chắp tay tặng lương thực cho chúng ta a!" Vương Miểu có chút gấp gấp, tiên tử này làm sao mỗi câu trả lời đều chỉ nói một nửa.
"Hắn không cho, chúng ta cướp!" Cặp mắt Hoa Vị Miên sáng lên, một bộ nhao nhao muốn thử.
Giữa người và người, huyết thống là một vấn đề thật lớn. Có lúc, Vương Miểu đầu óc đơn thuần sẽ nghĩ, trên trời không phải là một nghèo hai trắng, nếu không tại sao lại đẩy danh hiệu tiên tử xuống người Hoa Vị Miên trên thực tế cũng đang làm chuyện thổ phỉ!
Lý Triêu giang lúc này vỗ án kỷ, đứng lên, nói: "Cướp!"
Nếu nói việc quân cơ không nề dối trá, Tông Chính Sở cũng không thấy như vậy có gì không ổn, dù sao đều là đả kích nguồn cung cấp của kẻ địch, đốt hay đoạt lại đều là một hiệu quả.
Vì vậy Hoa Vị Miên triệu tập đội dã chiến của nàng, lần mò vào núi.
Trước khi vào núi, Vương Miểu đưa cho Hoa Vị Miên một viên đạn báo, nói là có biến liền kéo báo động, bên này sẽ đến trợ giúp. Ai ngờ nàng mí mắt cũng không giơ ném đồ trở về, nói với Tông Chính Sở: "Đến lúc đó hai ta tâm điện cảm ứng!"
Tông Chính Sở cũng chỉ cười khổ, đây thật là cho hắn một nan đề.
Hoa Vị Miên dĩ nhiên không đần như vậy, trực tiếp đi khiêu chiến đại quân của Dư Hạo Thành, nàng sớm thăm dò đường cung cấp của Dư Hạo Thành, đánh bất ngờÝ, trực tiếp bỏ qua cho hắn, đến phía sau, cướp xe!
Người của đội dã chiến không nhiều lắm, nhưng đủ để vận chuyện lương thực, tuy nhiên muốn dưới mắt Dư Hạo Thành cướp hàng giết người của hắn đúng là một chuyện không dễ dàng, bất quá Hoa Vị Miên cho tới bây giờ đều là người binh đến tướng chắn, quản mọi việc khỉ gió của hắn, trước đoạt rồi hãy nói!
"Tiên tử, xe lương đã ở ngoài năm dặm!" Nhất Hào ẩn núp tới đây báo cáo.
"Thành, một lát nghe hiệu lệnh của ta!" Hoa Vị Miên gật đầu một cái, nói.
"Dạ!" Nhất Hào lại vội vã rời đi.
Nơi xa một đoàn đông nghịt xe vận chuyện lương thực chậm rãi đến gần, vào lúc canh ba, lúc này là thời điểm tính cảnh giác của bọn họ thấp nhất, vừa đúng giết trở tay không kịp!
Đầu lĩnh xe chậm rãi thông qua tầm mắt Hoa Vị Miên, chủ lực đã đi vào vòng vây của bọn họ, một tay một chiêu, so động tác tấn công, thành viên đội dã chiến như măng mọc sau mưa xông ra, thế như mãnh hổ lao xuống đồi.
Cuộc chiến khai hỏa, Hoa Vị Miên liền quay lưng lại tới ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng vòng, thanh âm binh khí đánh nhau, thanh âm tay chân đứt gãy, tiếng kêu thảm thiết như giết heo khiến cho nàng tâm đã lạnh càng lạnh.
"A di đà Phật, tội lỗi. . . . . ." Vừa vẽ vừa niệm, điệu bộ này của Hoa Vị Miên rất có tiềm chất làm bà đồng.
"Tiên tử?" Nhất Hào quay trở lại, nhìn thấy hành động của nàng, kinh ngạc hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Đáy lòng ta thiện lương, không đành lòng nhìn tình cảnh máu tanh bạo lực này." Hoa Vị Miên làm như có thật đáp.
Ánh mắt Nhất Hào lóe lóe, ho một tiếng mới nói: "Tiên tử, chuyện đã thành."
"Ừ." Hoa Vị Miên gật đầu một cái đi ra ngoài, thấy thành quả chiến đấu, hài lòng cười cười, "Không tệ lắm, làm việc rất có hiệu suất!"
Một đống người đáng thương bị lột sạch y phục trói trên đất, vừa kinh ngạc vừa sợ Hoa Vị Miên.
"Tiên tử, tại sao không trực tiếp giết, ngược lại đánh gãy tay gãy chân?" Nhị Hào ham học hỏi hỏi.
"Cái này ngươi lại không hiểu, giết bọn họ Dư Hạo Thành nhiều lắm là đi thu thi thể, nếu chỉnh thành tàn phế, Dư Hạo Thành kia phải dốc hết sức lực vận chuyển bọn họ về, bởi vì cái gọi là tiêu hao chút sức lực của kẻ địch chính là lớn mạnh chút sức lực của mình!" Hoa Vị Miên vẻ mặt sục sôi, khẳng khái giải đáp.
"Nha. . . . . ." Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt lộ ra hào quang sùng bái.
Hoa Vị Miên cẩn thận toát mồ hôi, kỳ thực nàng là sợ tương lai chết phải xuống Địa ngục. . . . . .
"Thay y phục của bọn họ vào, như thế này chúng ta sẽ nghênh ngang trở về!"
"Dạ!" Mọi người cao hứng thét một tiếng, động thủ thay quần áo.
Y phục thay xong cũng không thấy Hoa Vị Miên lên tiếng, Nhất Hào không nhịn được, nói: "Tiên tử, chúng ta có thể trở về chưa?"
"Không vội không vội, " Hoa Vị Miên cười híp mắt khoát khoát tay, "Chờ một chút."
"Chờ cái gì?"
"Chờ tướng công ta." Hoa Vị Miên vẻ mặt ngắm phu tướng.
Nhất Hào Nhị Hào, sau đó là ba bốn năm sáu bảy thêm n người đều không thể nhịn được nữa mắt trợn trắng.
Không tới thời gian nửa nén hương, khói lửa phía sau cháy lên, trong quân của Dư Hạo Thành tiếng trống vang dội như sấm sét, Hoa Vị Miên vỗ đùi, nói: "Được rồi, có thể lên đường!"
Tông Chính Sở, ngươi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của ta a! Hoa Vị Miên cười đến giống như mèo trộm thịt.
Trở lại quân doanh, Hoa Vị Miên thừa dịp Thanh Dương không có ở đây, chạy tới y trướng, từ trong lồng tre bắt được mãnh xà kia, cẩn thận đặt ở trong tay, Tiểu Hồng cũng trợn tròn con ngươi nhìn nàng, một người một xà mặt mày đưa tình. Đang khi Tiểu Hồng say mê trong nụ cười như thiên sứ của Hoa Vị Miên, nàng lại sâu kín nói: "Thịt rắn nướng ăn ngon không. . . . . . ?"
Tiểu Hồng khẽ run rẩy, từ trong tay nàng tuột xuống, ngoan ngoãn bò lại trong lồng tre, nếu nó có tay nhất định sẽ khóa lồng tre lại, nụ cười đó của Hoa Vị Miên, gọi tắt là Tiếu Lý Tàng Đao![1]
[1]: khẩu phật tâm xà
"Hoa nha đầu, ngươi muốn tìm ta nói thẳng, cần gì phải khai đao với Đông Nhi?" Trong sáng thanh tuyến như gió xuân thổi vào lều, đóa hoa đào Vu Bàn Nguyệt cũng nhẹ nhàng đi vào.
Mặt mày ẩn tình, Vu Bàn Nguyệt ai oán nhìn nàng nói: "Lần này tìm ta có chuyện gì?"
"Rất đơn giản, " Hoa Vị Miên vỗ tay phát ra tiếng, "Giúp ta bắt con bồ câu đưa thư!"
"Lần trước là chim sẻ, lần này là chim bồ câu, ta là thần y, không phải là bác sỹ thú y." Vu Bàn Nguyệt hết sức tốt tính, trên mặt vẫn duy trì nụ cười phong tao.
"Ta có lý do gì phải giúp ngươi?"
Hoa Vị Miên nghẹo đầu nói: "Ta thật sự không nghĩ ra ngươi có lý do gì không giúp ta."
Vu Bàn Nguyệt ngẩn ra, ngay sau đó cười lắc lắc đầu, công phu không nói đạo lý của nha đầu này nếu nhận thức thứ hai, thiên hạ này sợ rằng không người nào dám nhận thứ nhất.
"Nhưng ta có thể là kẻ địch của ngươi, đợi ở chung quanh ngươi, tùy thời giết chết ngươi, đừng quên, ngươi trị giá ba vạn lượng hoàng kim." Vu Bàn Nguyệt phe phẩy cây quạt, nhất phái thư sinh.
Hoa Vị Miên buông buông tay nói: "Ngươi muốn bỏ kỳ tích y học chịu giết chết ta, ta cũng không có biện pháp a!"
Vu Bàn Nguyệt quả thật bị nàng đánh bại rồi, bất quá hắn đại nhân có đại lượng cũng không so đo.
"Còn có một việc, ngươi tại sao khẳng định ta nhất định sẽ bắt lại con chim sẻ ngươi thả ra?"
"Trên thực tế, ngươi làm như vậy không đúng sao?" Hoa Vị Miên xoay người đối mặt với hắn, khẽ mỉm cười, hoa quang chói lọi.
Vu Bàn Nguyệt có chút chói mắt, trầm mặc chốc lát liền nhếch môi cười khẽ, "Tông Chính Sở hảo phúc khí!"
Lại nói trên chiến trường, Dư Hạo Thành nhận được tin tức Tông Chính Sở nửa đêm tới đánh, trong lòng quả thật thoải mái, nghĩ thầm tên Chiến thần này rốt cuộc không duy trì được rồi, muốn liều lĩnh đánh cuộc, thời điểm chuẩn bị ra ngoài làm lớn một hồi, mới phát hiện người khác chọc hắn chơi chút đấy!
Buồn bực thu binh, không tới thời gian một nén nhang, lại nghe được tin Tông Chính Sở tới đánh, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, hai quân mới vừa chuẩn bị, bên kia lại hạ lệnh lui binh, vì để ngừa có bẫy, hắn dĩ nhiên không dám đuổi theo, vì vậy càng thêm buồn bực trở về.
Mới vừa ngồi vào trước án kỷ, cái mông còn chưa ngồi ấm chỗ, Tông Chính Sở bên kia lại nổi binh, liên tục không ngừng chạy đi ứng chiến, sự buồn bực của hắn thêm nặng một tầng, bất quá lần này là bởi vì Tông Chính Sở không có lui binh.
Trải qua hai lần bị gạt, khí thế của quân đội Tây Hòa quốc trên dưới đã bị tiêu tan không sai biệt lắm, dĩ nhiên so ra kém đại quân của Tông Chính Sở, kết quả rơi vào thảm bại. Nếm mùi thất bại trở lại doanh trướng, Dư Hạo Thành lại nhận được tin lương thực bị cướp, giận đến thiếu chút nữa hộc máu, trận đánh này hắn thua thiệt lớn!
Đại quân của Tông Chính Sở bởi vì yểm hộ Hoa Vị Miên cướp lương mà chọn lựa diễn kịch một lần!
"Những lương thực này không duy trì được bao lâu, mà viện quân chậm chạp chưa tới, tướng quân, chỉ sợ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ thua." Lý Triêu Giang hết sức nhìn xa trông rộng.
"Nếu không ta lại phái người đi thúc giục viện quân?" Vương Miểu nói.
Tông Chính Sở tay vừa nhấc, nói: "Không cần, cho dù viện quân đồng ý, cũng cần hơn nửa tháng, số lương thảo của chúng ta không thể nào chống đỡ được đến khi đó."
"Dư Hạo Thành thật là một người khó giải quyết!" Vương Miểu cau mày nói.
"Mặc dù giao chiến tới nay song phương thực lực tương đương, nhưng quân đội Tây Hòa tiếp tế không ngừng, mà phương ta, nhân lực vật lực cũng bắt đầu thiếu hụt, sẽ rất nhanh xuất hiện cách xa, lấy ít thắng nhiều là khó càng thêm khó." Lý Triêu Giang nói.
Tông Chính Sở thần sắc ngưng trọng gật đầu một cái, nói: "Sau đó bàn lại, các ngươi trở về nghỉ ngơi chút đi."
Vương Miểu cùng Lý Triêu giang cúi đầu nói: "Mạt tướng cáo lui."
Hai người rời đi, Hoa Vị Miên từ phía sau bình phong nhảy ra, đem một chén mơ đã rửa sạch đặt ở trước mặt Tông Chính Sở nói: "Ăn mơ, giải khát."
Tông Chính Sở cười cười, nhặt một quả mơ bỏ vào trong miệng, còn hỏi nói: "Ngươi ăn rồi sao?"
Hoa Vị Miên le lưỡi một cái, nói: "Ăn nữa ta liền mau biến thành mơ rồi!"
Tông Chính Sở cười mà không nói, lại nhặt một quả bỏ vào trong miệng.
Hoa Vị Miên nhìn bộ dạng hắn phong trần mệt mỏi, có chút đau lòng, từ trong tay áo lấy ra khăn thay hắn lau bụi bặm trên mặt, cười nói: "Vô cùng bẩn, thế nào đi ra ngoài gặp người."
Tông Chính Sở giơ tay lên cầm tay của nàng, kéo xuống, quay đầu, thần sắc như có ưu sầu.
Hoa Vị Miên từ từ thu tay lại, một lát sau mới nói: "Chúng ta ngủ đi!"
Vừa nói vừa kéo Tông Chính Sở ấn hắn đến trên giường, săn sóc thay hắn cởi khôi giáp, lại kéo chăn, đắp kín hắn, sau đó nói: "Ngươi ngủ, ngủ đi rồi ta ngủ."
Nói như thế, nhưng trên thực tế, Tông Chính Sở vẫn chưa hoàn toàn nhắm mắt lại, nàng cũng đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Hoa Vị Miên mở mắt, Tông Chính Sở đã không có ở đây, sờ sờ vị trí bên cạnh đã lạnh, trong lòng nàng có chút tư vị không đúng, đánh giặc quá khổ, về sau nàng không bao giờ đánh giặc nữa.
Đang khi đám người Tông Chính Sở vô kế khả thi, thám tử mang đến một tin tức tốt, hoàng đế Tây Hòa hạ chỉ, mệnh Dư Hạo Thành cách chức trở về, do thái giám Vương Trọng đại hành quân lệnh.
"Hoa nha đầu, ngươi thiếu ta một nhân tình." Vu Bàn Nguyệt trong miệng ngậm mơ cười nói.
Hoa Vị Miên đi về phía xích đu, mặt cười gian nói: "Nếu như ngươi giúp ta đẩy xích đu, ta suy nghĩ một chút lấy chút đồ cho ngươi trở về nghiên cứu."
Vu Bàn Nguyệt một bộ hồng sam từ trên cây bay xuống, bước chân uyển chuyển đi tới phía sau nàng, đôi tay vỗ lên lưng của nàng, khẽ dùng sức.
Hoa Vị Miên ngồi ở trên xích đu, áo trắng nhẹ nhàng, váy dài bay múa, một đỏ một trắng, như tiên tử nhân gian nghiêng nước nghiêng thành, chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng.
Hoa Vị Miên không hề có khí chất, được tôn sùng còn không ngừng ở không trung đung đưa hai chân, làm cho cây cũng lung lay theo.
"Ngươi cẩn tạận một chút." Vu Bàn Nguyệt không nhịn được dặn dò.
Hoa Vị Miên cao giọng cười nói: "Chớ sợ chớ sợ, ta bây giờ là Võ Lâm Cao Thủ, sẽ không dễ dàng bị ném ra như vậy!"
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe nhánh cây "rắc" một tiếng, sợi dây vừa trượt, người liền văng ra ngoài.
Hoa Vị Miên há to miệng, nửa ngày không kịp phản ứng: xong rồi, lúc này muốn đánh miệng của mình!
Nhắm mắt lại chờ mình ngã theo thế chó gặm thức ăn, không lường trước người trong không trung được người tiếp nhận, khẽ mở ra mắt, cặp mắt hồ ly của Vu Bàn Nguyệt nồng đậm ý cười, dạt dào nhìn mình.
Lúc này hẳn là ngày tốt cảnh đẹp, trời đất tạo nên, vốn cũng là trước hoa dưới trăng, tính nồng ý mật, tiếc rằng khóe miệng Hoa Vị Miên rụt rụt, trợn trừng mắt!
Xin không cần cho rằng ở giữa không trung bị một nam nhân đẹp mắt đến bạo phát ôm lấy xoay tròn 360 độ rơi xuống là chuyện cỡ nào lãng mạn, Hoa Vị Miên lấy kinh nghiệm bản thân của mình ra nói cho mọi người, như vậy rơi xuống ngươi chỉ biết cảm giác địa cầu trong nháy mắt không trọng lực!
"Không sao chứ?" Vu Bàn Nguyệt đỡ người đứng không vững mà đụng vào ngực mình, thuận tiện thận trọng đem tay đặt lên hông nàng.
Một đầu ngón tay đâm lên trên ngực hắn, Hoa Vị Miên nhỏ giọng cảnh cáo nói: "Chiếm tiện nghi của lão nương phải trả tiền đấy!"
Vu Bàn Nguyệt cười cười, nói với nàng không chút bất ngờ, dù sao nha đầu này cũng không phải là lần đầu nói ra những câu kinh người rồi.
Một tay khóa lại hông của nàng, cúi đầu đem mặt lại gần bên tai nàng, trêu đùa thổi một hơi, hạ thấp giọng nói: "Nếu như bị Phủ Viễn Tướng Quân thấy được, ngươi nói hắn sẽ như thế nào. . . . . . ?"
Hoa Vị Miên đột nhiên có loại dự cảm xấu, nàng quay đầu lại, sau khi thấy bóng lưng tiêu sái của Tông Chính Sở, loại dự cảm xấu này liền đổi thành thực tế.
Một cước dẫm lên chân Vu Bàn Nguyệt, Hoa Vị Miên trừng tròng mắt nói: "Ngươi hãm hại ta phải hay không?!"
Vu Bàn Nguyệt bất đắc dĩ cười, "Ta nào dám a!"
"Tướng công ta tức giận, ngươi làm chuyện tốt!" Hoa Vị Miên giận đùng đùng hô.
Tầm mắt Vu Bàn Nguyệt khẽ nhúc nhích, trong tròng mắt đen thoáng qua một tia tâm tình, khóe mắt toát ra nhàn nhạt sầu não, "Ta cũng có chút ghen tỵ, ngươi đối với hắn tốt như vậy, mà ta, không phải muốn ngươi một hai giọt máu thôi sao, chẳng những phải vì ngươi chân chạy, còn phải làm cu li cho ngươi, cuối cùng vẫn bị mắng. . . . . . Ta thế nào mệnh khổ như vậy a. . . . . ."
Nâng tay áo lên nhẹ lau khóe mắt, động tác kia giống như hoa đán, mẹ nó, Vu Bàn Nguyệ ngươi làm ra được động tác mị hoặc nhân tâm như vậy, một chút cũng không thấy bất nhã.
Hoa Vị Miên cảm giác trái tim nhỏ của mình 'thình thịch' hai tiếng, thầm mắng một câu "Yêu nghiệt", sau đó nói: "Một hai giọt máu về sau thực hiện a, Bản Tiên Tử hiện tại muốn đi cứu vãn tình yêu, hẹn gặp lại!"
Nàng đi, Vu Bàn Nguyệt cũng không cản nàng, xoay thân thể lại, dần dần thu liễm thần sắc ngụy trang, trên mặt cũng là một mảnh yên lặng, lẳng lặng ngưng mắt nhìn xích đu gãy trên đất, gió thổi lá cây xào xạc, ở trong rừng cây an tĩnh này, bóng dáng của hắn, có vẻ có chút cô tịch.
"Không biết nàng ngày mai còn tới không,..... ?"