Nương Tử Cười

Chương 79

“Vừa rồi không phải cô cô và Tề đại thúc cái đó cái kia trong xe ngựa sao?” An Nhược Hảo cười trộm.

“Cái nào?” Bạch Tịnh Thiền nghi ngờ, nhưng ngay sau đó phản ứng kịp, “Các ngươi đều nghe thấy?”

“Ừhm, tất cả chúng ta đều nghe đại thúc hét to.”

Bạch Tịnh Thiền nhớ lại hình như vậy, lúc mới bắt đầu bọn họ không chú ý âm thanh hơi to, mặc dù sau đó cố gắng hạ thấp giọng rồi, nhưng mấy người này, sao có thể nghe mà không hiểu chứ, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt lườm Tề đại thúc.

Tề đại thúc đang định chuyển qua chỗ Lăng Canh Tân để lãnh giáo, thình lình bị lườm, còn tưởng rằng nàng ghét động tác của hắn chậm, vội vàng đặt mông ngồi bên cạnh Lăng Canh Tân: “A Tân, lãnh giáo ngươi vài vấn đề.”

“Tề đại thúc ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, lại có vấn đề lãnh giáo ta?” Lăng Canh Tân vẫn nướng hai đùi gà đưa cho An Nhược Hảo.

An Nhược Hảo thấy đồ ăn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng mắt lại không nhìn hắn, đúng là do hắn hại chết, mặt cũng bị mất.

“A Tân, ta hỏi ngươi…” Tề đại thúc ra vẻ thần bí để cho hắn đến gần, hạ thấp giọng.

Lăng Canh Tân nghe xong, cười ha hả: “Tề đại thúc, thúc, thúc thật sự sống uổng phí ba mươi mấy năm.”

Tề đại thúc mặc hắn chế nhạo, bây giờ hắn rất ham học hỏi: “Ngươi nói cho ta biết đi, coi như đại thúc van ngươi.”

“Nhưng ta bị hai người làm hại, bây giờ Tiếu Nhan vẫn không để ý ta.” Lăng Canh Tân bĩu môi nhìn An Nhược Hảo vẫn gặm đùi gà.

Tề đại thúc nhìn sang, còn không phải sao, Tiếu Nhan ở đó thảnh thơi thoải mái gặm đùi gà, còn Bạch Tịnh Thiền căng thẳng mà nắm thành quyền, chăm chú nhìn nàng, giống như không biết mở miệng làm sao --

Hắn quay đầu nói với Lăng Canh Tân: “Cũng không phải chúng ta cố ý, chỉ có điều thật sự không biết, ngươi nói cho ta biết, lần sau chúng ta không nhìn nữa.”

“…” Lăng Canh Tân không để ý đến hắn, nhận lấy cánh gà Chung Cẩn Ngôn vừa nướng xong chuyên tâm lấy lòng Nhan Nhan nhà hắn.

Tề đại thúc quyết định chết không biết xấu hổ, hạ thấp giọng nói bên lỗ tai hắn: “Ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta quyết định về sau mỗi lần các ngươi làm ta sẽ đứng bên cửa nhìn, để Tiếu Nhan không để ý ngươi cả đời!”

Lăng Canh Tân bị hắn nói vậy giật mình, cánh gà trong tay cũng thiếu chút nữa rớt xuống: Người không biết xấu hổ, không gì sánh được. Hắn bất đắc dĩ đứng lên, ngoắc ngoắc Tề đại thúc, đi vào cánh rừng nhỏ bên cạnh.

An Nhược Hảo nhìn hai người bọn họ lặng lẽ chạy vào trong cánh rừng không biết trao đổi gì ở đó, âm thầm kinh ngạc, Bạch Tịnh Thiền tiến đến gần: “Tiếu Nhan, cô cô hỏi ngươi chuyện này.”

An Nhược Hảo ngạc nhiên quay đầu, Bạch Tịnh Thiền lại có vẻ mặt nịnh hót, hai mảng mây hồng đặc biệt rõ ràng, không phải trúng gió giữa ngày hè chứ.

Bạch Tịnh Thiền thấy nàng sững sờ, tiến tới bên tai nàng, nhỏ giọng lại nhanh chóng nói hết lời.

An Nhược Hảo nghe xong, còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lại thêm thận trọng của Bạch Tịnh Thiền, nàng thật sự rất buồn cười: Thì ra hai lão già mà không nên nết này chạy tới xem bọn họ vì không biết, thử ở trong xe ngựa cũng chưa biết, kết quả bây giờ hai mặt đánh ra chuẩn bị động phòng thật rồi.

“Ha ha, hai người, làm ta buồn cười chết rồi!” Thật sự rất buồn cười, An Nhược Hảo ôm bụng, nước mắt cũng nhanh chóng rơi ra.

“Không cho cười, không cho cười.” Bạch Tịnh Thiền nhìn nàng chằm chằm.

“Ha ha…”

“Ngươi cười nữa, về sau mỗi lần các ngươi làm cái đó ta đều nhìn chằm chằm, dù sao chỉ cần ta muốn các ngươi tránh không thoát.” Bạch Tịnh Thiền uy hiếp.

An Nhược Hảo lập tức ngưng cười: “Xem như cô cô lợi hại.”

“Ngươi nói không?”

“Ôi, được rồi.” An Nhược Hảo ghé sát tai cô cô, tỉ mỉ nói cho cô cô biết, mặt của Bạch Tịnh Thiền càng thêm đỏ rồi.

Đợi đến khi Lăng Canh Tân và Tề đại thúc trở lại, vừa đúng lúc Chung Cẩn Ngôn nấu chín cơm, Bạch tiên sinh dùng chén nhỏ đựng thức ăn bày biện ra.

Tề đại thúc cười hả hê với Bạch Tịnh Thiền, tỏ ý hắn biết rồi, Bạch Tịnh Thiền đỏ mặt khẽ gật đầu, hai người đều có nét mặt thì ra là như vậy.

Có lẽ vì vừa rồi An Nhược Hảo cười quá lợi hại, bây giờ vui quá hóa buồn, vẫn nấc cụt. Lăng Canh Tân vội vàng dùng ống trúc múc nước cho nàng, nhưng An Nhược Hảo uống xong vẫn không ngừng được.

Chung Cẩn Ngôn thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là cầm chút rượu ra, đổ một ngụm lớn cho nàng, rốt cuộc ngừng lại.

Lần này An Nhược Hảo không dám cười, nấc cụt vừa rồi khiến cho sức lực cả người nàng đều mất, ngửi thấy mùi cơm chín, côn trùng tham ăn chiến thắng tất cả, mấy người tiếp tục cười rồi ăn cơm trưa.

“Quản gia, phía trước là chỗ nào?” Lăng Canh Tân hỏi.

“Thưa tiểu quận vương, phía trước là Kỷ Hành, là chốn đào nguyên trong miệng dân chúng.” Chung Cẩn Ngôn vừa đánh xe ngựa, vừa cất giọng đáp.

“Kỷ Hành…” Lăng Canh Tân lặng lẽ nói thầm địa danh này.

Nơi nhị ca ra đời, An Nhược Hảo nghĩ thầm, ngay sau đó vén rèm lên: “Quản gia đại thúc, vậy hôm nay đến Kỷ Hành nghỉ ngơi thôi.”

“Nhưng chạy đến Kỷ Hành mới nửa buổi chiều, như vậy thời gian đến thôn Thuấn Thủy sẽ đẩy lại một ngày, cô nương xác định đến đâu nghỉ tạm?” Chung Cẩn Ngôn kinh ngạc nói.

“Thì đến đó nghỉ tạm, ta muốn nhìn chốn giống hệt đào nguyên là nơi như thế nào.”

“Cũng được.” Chung Cẩn Ngôn lên tiếng, tiếp đó lại cười, “Cô nương, chốn đào nguyên trong miệng dân chúng thật ra là một nơi yên tĩnh khác thường, hoa đào khắp núi, bây giờ đang giữa mùa hè, hoa đào chắc đã tàn từ lâu. Nhưng bây giờ chắc chắn hoa lựu nở rất đẹp, cảnh sắc rất tốt.”

“Ừ.” An Nhược Hảo buông rèm.

Lăng Canh Tân thấy nàng đi vào, yên lặng nắm tay nàng.

An Nhược Hảo lườm hắn: Đừng tưởng chàng d dl.qd giả bộ đáng thương, ta sẽ để ý đến chàng.

Lăng Canh Tân nắm thật chặt, nàng nói không để ý đến hắn đúng là không để ý đến hắn, vậy phải làm sao bây giờ?

An Nhược Hảo mặc cho hắn nắm, vừa hé nửa cửa sổ ra nhìn phong cảnh dọc đường. Con đường này ít người đi, hai bên đường đều là rừng rậm nguyên thủy, trong rừng tràn đầy tiếng chim kêu to, truyền đến đây giống như khúc ca tự nhiên. Mà trong ngàn vạn màu xanh lá cây xen lẫn rất nhiều hoa màu đỏ màu hồng màu vàng, rừng núi có vẻ yên tĩnh này hết sức náo nhiệt. Tuy giữa hè, nhưng gió núi phất phơ, rất mát mẻ, quét sạch không thoải mái tích tụ trong lòng nàng.

Lăng Canh Tân nhìn nàng tựa bên cửa sổ, hắn ngang nhiên xông tới, tựa đầu lên vai, nhìn theo ánh mắt nàng ra ngoài: Tiếu Nhan lại thích cuộc sống thanh nhàn ở nông thôn, hình như nàng có tình cảm khác với hoa cỏ cây cối, giống như quyến luyến nồng đậm.

“Nhan Nhan, chờ chúng ta đi nông trang, ta sẽ trồng cho nàng một mảng rừng cây lớn, xinh đẹp giống như nơi này vậy.”

An Nhược Hảo nghe xong, khẽ nghiêng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy kiên định và cưng chiều trong mắt hắn.

“Ta sẽ dựng một tòa nhà Tiếu Nhan ở trong rừng, sau đó vây kín sân nhà Tiếu Nhan, để không ai vào được cũng không thấy được gì, như vậy chúng ta làm gì cũng sẽ không có người đến quấy rầy.”

An Nhược Hảo vốn định không muốn cãi nhau với hắn nữa, kết quả trong đầu hắn nghĩ đều là những thứ kia, im lặng.

“Nhan Nhan, không phải nàng thật sự không để ý đến ta chứ.” Lăng Canh Tân nhìn miệng nàng đã nhếch lên, hơi buông lỏng, nhưng đột nhiên lại buồn bực, lắc lắc cánh tay nàng.

“Hừ.”

“Nhan Nhan, ta bảo đảm về sau nhất định vây kín chung quanh.”

“Câm miệng.” An Nhược Hảo quát lên, quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh, nàng mà phản ứng lại hắn, hắn tuyệt đối sẽ được voi đòi tiên.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng còn chưa để ý đến hắn, ân hận cắn một miếng lên cần cổ nàng, thấy nàng bị đau, vội vàng đổi thành liếm láp mềm mại.

“Lăng Canh Tân!” An Nhược Hảo sợ bị Chung Cẩn Ngôn nghe thấy, hạ thấp giọng quát.

“Nhan Nhan, nếu không phải nàng không để ý đến ta, nàng biết ta sẽ không nói.” Lăng Canh Tân tiến tới thổi gió bên tai nàng.

An Nhược Hảo chỉ cảm thấy khí nóng thổi vào lỗ tai nàng thật ngứa ngáy, thật sự muốn cười, vừa rồi còn nghiêm mặt, lập tức nát công sức mà cười: “Chàng đừng thổi.”

“Được, ta không thổi. Nàng cười, vậy nàng không thể không để ý đến ta.”

“Được rồi, đừng làm rộn.” An Nhược Hảo quay đầu nhìn sang, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt như nàng dâu nhỏ của hắn, tâm tình nàng lại thật tốt.

“Ừ.” Lăng Canh Tân khẽ chạm lên môi nàng, nhưng chạm một cái không đủ, lập tức hôn nàng.

An Nhược Hảo nghĩ bụng có phải nàng bị dụ dỗ quá dễ dàng rồi không, nhưng Lăng Canh Tân xem ra không cho nàng có cơ hội nghĩ kỹ, hôn nàng đến thở không ra hơi, đầu óc lơ mơ.

Bàn tay Lăng Canh Tân đưa vào trong vạt áo nàng, dò xuống phía dưới, buổi trưa còn chưa kịp thoải mái đã bị cắt đứt.

An Nhược Hảo vội giữ bàn tay không thành thật của hắn lại: “Chàng!”

“Nhan Nhan…” Lăng Canh Tân cau mày, “Ta sờ.”

“Không được.” An Nhược Hảo rất cố gắng đè thấp giọng đến thấp nhất, nhỡ bị Chung Cẩn Ngôn nghe được coi như xấu hổ hơn rồi.

Lăng Canh Tân thấy nàng kiên định khác thường, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại.

An Nhược Hảo vội sửa lại xiêm áo, “Tay không thành thật của chàng phải dạy dỗ một chút, nếu không lần sau ta sẽ không để cho chàng chạm vào ta.”

Lăng Canh Tân còn định nói điều gì, An Nhược Hảo lại giống như nịnh nọt úp sấp người trong ngực hắn: “Ta mệt, ôm ta ngủ một lát.”

“Được.” Lăng Canh Tân ôm vòng eo mềm mại của nàng không để cho xe ngựa lắc lư ảnh hưởng đến, xem ra chỉ có thể nghĩ rồi, hắn lập tức phác họa vóc người xinh đẹp của nàng một lần trong đầu, hồi tưởng mỗi một lần hoan ái trước kia.

Đúng như Chung Cẩn Ngôn nói, giữa chiều bọn họ đã đến Kỷ Hành.

Lăng Canh Tân đỡ An Nhược Hảo xuống xe ngựa, mọi người kéo xe ngựa đi bộ vào trấn, lập tức nhìn thấy trấn xưa cũ này. Màu xanh khắp núi đồi điểm tô chút màu đỏ màu trắng bị biến thành màu đen, thấp thoáng từng bầy gà vịt ngan ngỗng. Nhìn ra nơi xa, ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp từ chân núi lên đến giữa sườn núi, gió thổi qua, màu xanh nhạt lại dập dềnh. Khu nhà tường trắng ngói đen xây dọc theo bờ sông, dựa vào núi thẳng đứng, giống như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.

Bọn họ bước chậm trên đường đá ở trấn Kỷ Hành, xuyên qua từng đường phố, ngay cả trong tiệm đông đúc nhất cũng chỉ có tiếng huyên náo như tiếng ong vo ve, ngược lại tiếng chim chóc trong trẻo dễ nghe kêu to giống như ở bên tai, quả thật yên tĩnh giống như chốn thế ngoại đào nguyên *.

(*) thế ngoại đào nguyên: hay thế ngoại đào viên – Thiên đường ở phía sau những cây anh đào, vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu.

“Tề đại thúc, không phải thúc đã từng tới sao? Dẫn chúng ta đi đi?” An Nhược Hảo nói, nhớ tới lúc hắn lừa gạt bọn họ, mặt khó chịu.

“Giống như hơi ấn tượng, ta nhớ lúc ta rời đi mới có sáu tuổi, nhớ mang máng trước cửa nhà chúng ta có một gốc cây rớt lớn, trên cây có nhiều rễ, những rễ con kia rơi xuống đất, còn có thể dài ra như một thân cây.”

Chung Cẩn Ngôn gật đầu: “Ta biết rồi, là Lăng Vân các, bên kia có một gốc cây đa cổ đại, là gốc cây duy nhất của trấn Kỷ Hành. Vừa vặn ta có một người bạn thân ở bên đó, chúng ta đi qua đó, buổi tối quấy rầy hắn.”

“Hình như quản gia đại thúc rất quen thuộc Kỷ Hành đấy.” An Nhược Hảo vừa nhìn cảnh sắc dọc đường, vừa đáp lời.

“Cô nương, mấy năm trước ta mới làm quản gia Chung phủ, trước vẫn lang thang bên ngoài, đã từng ở Kỷ Hành mấy năm.” Giọng Chung Cẩn Ngôn tràn đầy cảm khái, “Mấy năm ở Kỷ Hành là thời gian vui sướng nhất đời ta, nhưng ngày vui chẳng dễ dàng, khi mà trên lưng vẫn còn gánh nặng. May mà Chung đại nhân kịp thời mang ta ra khỏi ngõ cụt, ta mới không bị thù hận phủ đầu, từ đó về sau ở trong Chung phủ, những ngày ở trong Chung phủ ngược lại là lúc lòng ta yên tĩnh nhất.” Chung Cẩn Ngôn nói về chuyện cũ, trong giọng nói thật bình tĩnh.

Màn kịch nhỏ:

Tề đại thúc nhìn Bạch Tịnh Thiền ở đối diện nháy mắt mãnh liệt, xem ra tối nay là ta bắt ngươi ngươi lại bắt ta.

Tề tiểu thúc: Ta, ta rất sợ đó.

Tiểu nhị ca chụp vai: Không có việc gì, ngươi phải chủ động xuất kích.

Tề tiểu thúc: Cho tới bây giờ tiểu nhị ca luôn chủ động xuất kích, chính là làm thụ cũng phải chủ động, sao ta luôn bị cường chứ?

Tề đại thúc: Tại sao đồ quỷ nhà ta không muốn ngã mặn bây giờ, rõ ràng ta muốn đã rất lâu đấy.

Tề tiểu thúc: Ta, ta, ta nghĩ tới chỗ QQ đen tối lại sợ.

Tiểu nhị ca: Cho ngươi chút bảo bối.

Tề tiểu thúc nhận lấy: Các loại thuốc, thuốc bôi trơn, diêm, nến…

Tiểu nhị ca: Ngươi phải chịu đựng.

Tề tiểu thúc: Đây để cho ta đi phóng hỏa sao? Được. (Vui mừng chạy xa.)

Tiểu nhị ca: … (Giống như gây ra tai họa rồi sao)
Bình Luận (0)
Comment