Nương Tử Đừng Chạy

Chương 11

Một buổi sớm, Nhất Nhất lén lút chạy ra khỏi Tề phủ. Ra đến phủ môn, hắn ngó nghiêng nhìn xung quanh thăm dò, thấy không có ai toan nhấc chân muốn chạy. Nào ngờ từ phía sau, ống quần bị vật gì đó níu lấy. Hắn quay lại, đôi mắt bỗng trợn trừng, người cũng bị dọa cho ngã nhào xuống đất.

“Ngươi… ngươi… đến đây lúc nào?”

Lần thứ hai chạy trốn, Nhất Nhất lại bị dọa cho té ngửa. Mà người khiến hắn kinh hãi không ai khác chính là tiểu Long nhi.

“Long nhi từ sớm đã đi theo nương nương, chẳng qua là nương nương không biết mà thôi.”

Tiểu Long nhi sáng sớm đến tìm nương nương nhưng lại tình cờ thấy nương nương đang lén la lén lút, hiếu kì hắn liền đi theo muốn biết rốt cục là nương nương đang làm cái gì.

Nhất Nhất đúng là đang rất khẩn trương vì vậy mà bị tiểu Long nhi bám đuôi hắn cũng không hề phát hiện ra. Cái này, tiểu oa nhi đã theo ra tới đây, không còn khả năng đưa trở lại. Nhất Nhất cũng không muốn phiến gạt hài tử này. Nhất thời hắn cũng không biết làm thế nào cho phải.

“Nương nương…” Thấy nương nương chỉ mãi nhìn mình mà không nói tiếng nào, tiểu Long nhi vẻ mặt hoang mang hướng về phía Nhất Nhất.

Thôi, đem theo tiểu Long nhi cùng đi, có cơ hội sẽ trả về là được rồi! Càng nghĩ Nhất Nhất càng thấy chạy trốn vẫn là việc quan trọng hơn.

“Nương nương muốn đi chơi, Long nhi có đi không?”

“Đi, đi, đi!”

“Vậy, muốn đi thì sẽ không được đòi mua cái này cái nọ, phải nghe lời nương nương bằng không nương nương sẽ không mang theo ngươi cùng đi chơi!”

“Long nhi nhất định sẽ nghe lời nương nương!”

“…”

Một lớn một nhỏ, cứ như vậy mà biến mất khỏi đại môn.

Lúc này trong phòng Nhất Nhất mới truyền ra tiếng Vệ Hạo Thiên cuồng hô “Nương tử, ngươi ở đâu?”

Nhất Nhất cùng tiểu Long nhi sáng sớm đã chuồn đi, căn bản chưa kịp dùng điểm tâm cho nên đi được một quãng cái bụng đã ùng ục mà kêu lên. Đầu tiên nhịn không được chính là tiểu tử kia. Ngẩng đầu, tiểu Long nhi đáng thương cứ như vậy mà hướng Nhất Nhất nói “Nương Nương, Long nhi đói!”

Nhất Nhất cũng thực đói. Thoáng trông thấy phía trước có một hàng cháo hắn liền kéo tiểu Long nhi qua đó. Vừa ngồi xuống, lão bản hàng cháo liền chạy tới, niềm nở cười hỏi “Nhị vị khách quan, muốn ăn cháo gì?”

Hàng cháo tuy không lớn nhưng hương thơm lại tỏa ra bốn phía, khiến cho hai người nước miếng tiết ra không ít.

“Mỗi người một phần!” Nhất Nhất chưa từng tới tiểu quán này nên cái gì cũng không biết nên chỉ biết gọi mỗi người một phần.

“Hảo! Chờ chút!”

Phỏng chừng lâu lắm mới gặp được một đại khách thế này, lão bản hàng cháo sắc mặt vốn u ám thoáng cái rạng rỡ hẳn lên. Lão thành thục một hồi rồi đem hai bát cháo nóng đưa tới. Thấy hai người vội vã đem cháo nóng cứ như vậy bỏ vào miệng, lão bản cười thật thà “Nhị vị coi chừng bỏng!”. Lão cũng không muốn vị ‘cô nương’ đại thanh tú cùng tiểu oa nhi khả ái này bị cháo làm bỏng.

Lại thêm một người lầm tưởng hắn là nữ nhân!

Ăn hết phần cháo, trả tiền xong xuôi, hai người lại xuất phát. Đi một hồi, Nhất nhất bỗng thấy mót.

Hỏng bét, chỉ tại ăn quá nhiều cháo rồi! Lần sau mà có phải gấp rút lên đường thì đánh chết hắn cũng sẽ không dám ăn cháo!

“Chỗ nào có mao xí (nhà vệ sinh), chỗ nào có mao xí…” Nhất Nhất cố gắng nín nhịn. Bất chấp tiến vào một hiệu may gần đó, mới gặp người là hắn tức thì hỏi “Mao xí ở đâu?”

Hắn vận khí tốt, lão bản cửa hiệu kia đúng là một người thiện tâm, thấy hắn nhăn nhó như thế liền dẫn hắn đến mao xí phía sau cửa hiệu.

Giải quyết xong xuôi, Nhất Nhất hướng lão bản kia tạ ơn, đang định đi ra lại tình cờ thấy ở phía ngoài Vệ Hạo Thiên đang tìm hắn. Tiểu Long nhi thấy cha mình, mở miệng muốn cùng cha chào một tiếng nhưng không ngờ lại bị nương nương từ phía sau bịt kín miệng.

“Ngô ngô…” (nương tử vì sao không cho Long nhi cùng cha nói chuyện một lát?)

Bịt miệng tiểu Long nhi, Nhất Nhất đem một chân mới bước ra thu trở lại.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị phát hiện!

Len lén nhìn phía ngoài vài lần, phát hiện Vệ Hạo Thiên đã đi xa, Nhất Nhất lúc này mới buông tay che ở miệng tiểu Long nhi ra, giải đáp vấn đề mà tiểu Long nhi còn thắc mắc.

“Không thể để cho cha ngươi tìm được chúng ta, nếu không thì không thể đi chơi.” Có thể phiến gạt được thì phiến gạt.

“Nga!” Tiểu oa nhi bừng tỉnh, tuyệt nhiên không một chút nào hoài nghi nương nương có hay không phiến gạt hắn.

Đã phiến gạt được tiểu Long nhi nhưng sự tình còn chưa xong. Nhất Nhất phát hiện ra chẳng biết lúc nào Vệ Hạo Thiên đã quay trở lại.

Vệ Hạo Thiên chẳng qua chỉ là ra phố dò la, rồi lại ở hai phía cửa hiệu mà nghe ngóng. Nguy rồi, nguy rồi, Vệ Hạo Thiên tìm kiếm kỹ lưỡng như vậy, hắn dám chắc trốn không thoát. Giữa lúc Nhất Nhất gấp gáp đến độ giống như kiến bò trên chảo, vô kế khả thi thì một vị nữ tử che mặt đi đến.

Có! Trong đầu chợt lóe lên một biện pháp.

Sau một nén nhang, trong hiệu may một thiếu phụ che mặt đi ra trong tay còn kéo theo một tiểu oa nhi cũng che mặt. Hai người chính là nam phẫn nữ trang (nam giả trang thành nữ) Nhất Nhất cùng tiểu Long nhi.

Không thoải mái mà nới lỏng trang phục bó sát trên người, Nhất Nhất cúi người, lại một lần nữa mà căn dặn tiểu Long nhi “Long nhi, nếu như đụng cha ngươi nhớ kỹ không được lên tiếng, biết không?”

Tiểu Long nhi lợi hại gật gật cái đầu.

Đứng dậy vừa vặn nhìn thấy Vệ Hạo Thiên đang tiến vào, Nhất Nhất kéo tiểu Long nhi vội vàng chạy ra phố. Sợ Vệ Hạo Thiên đuổi theo, hắn chẳng những khẩn cấp mà chạy lại còn liên tục ngoảnh lại nhìn quanh. Vì thế mà ngay sau đó biến cố liền phát sinh.

Hắn đụng phải một gã qua đường, mạng che mặt cũng bị rơi ra. Đụng phải người qua đường cũng không việc gì, thành khẩn nói lời xin lỗi hoặc đền bù một ít bạc là tốt rồi, mạng che mặt bị rơi thì mang trở lại cũng xong. Éo le chính là, gã kia lại đúng là Lạc thành tiểu bá vương Trương Dương, hơn nữa tiểu bá vương kia chính là một kẻ háo sắc.

Trương Dương bị đụng mạnh mà ngã xuống đất, đang muốn chửi ầm lên lại không ngờ trước mặt mình hiện là một đại mỹ nhân.

Nhất Nhất cũng không biết cái mạng che mặt của mình sớm đã rơi ra. Chỉ biết vội vội vàng vàng kéo Trương Dương cùng tiểu Long nhi đứng lên, vừa giúp gã phủi bụi trên y phục vừa thành khẩn nhận lỗi “Vị huynh đệ, không cố ý a, lão tử thực không cố ý…”

Trương Dương căn bản không biết Nhất Nhất lúc này là đang nói gì, trong đầu gã duy nhất chỉ chú ý đến bàn tay nhỏ bé của mỹ nhân đang lôi kéo rồi giúp gã phủi vỗ y phục.

Vô thức, Trương Dương mãnh liệt ôm lấy tiểu mỹ nhân, cái miệng béo ú muốn hướng tiểu mỹ nhân mà hôn.

Không kịp phòng ngự, bị Trương Dương ôm lấy, lại thấy cái miệng đang hướng về phía mình, Nhất Nhất nhanh chóng bịt lấy miệng đồng thời ra sức đạp Trương Dương một cước.

“Oa a!” Trương Dương bị một cước của Nhất Nhất làm đau đến rống lên. Không được hôn tiểu mỹ nhân còn bị tiểu mỹ nhân hung hăng đạp một cước khiến sắc mặt gã tối như gan lợn.

“Người đâu! Đem nữ tử hung ác kia bắt lại cho bổn thiếu gia!”
Bình Luận (0)
Comment