Nương Tử Đừng Chạy

Chương 69

“Nhất Nhất không sao chứ?” Nhất Phi cùng với Vệ Hạo Thiên lại dị khẩu đồng thanh một lần nữa.

“Không có việc gì, Nhất Nhất chỉ là quá kiệt sức, thể lực không thể chống đỡ được nữa nên mới ngất đi. Nghỉ ngơi thật tốt nửa tháng, thân thể có thể hoàn toàn bình phục như trước kia.” Cẩn thận xem mạch cho Nhất Nhất, Tề Ngạo Dương đưa ra kết luận, đồng thời cũng thở hắt ra.

Hô… May mà không có chuyện gì, vừa rồi nếu như Nhất Nhất thực sự từ bỏ thì bây giờ cái mạng nhỏ của y cũng không thể giữ được nữa rồi.

“Vậy là tốt rồi.” Ghé người đến mép giường, Vệ Hạo Thiên thương yêu xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt của Nhất Nhất.

May là Nhất Nhất không có việc gì, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ y cũng không còn mặt mũi để tiếp tục sống.

Mới vừa cảm thán một câu, thanh âm tức giận của Nhất Phi chợt chen vào: “Nhất Nhất không có việc gì thì có liên quan gì đến ngươi! Ngươi cút ra!” Nói xong y còn một cước đạp vào Vệ Hạo Thiên muốn đá văng ra ngoài.

Không có biện pháp, hiện tại y còn đang ôm hài tử ở trong lòng, lại bị Tề Ngạo Dương và Vệ Hạo Thiên cản trở, cho nên căn bản không thể tới gần Nhất Nhất, đành phải giơ chân đá người mà y ghét nhất ra để cướp vị trí.

“Không!” Tránh một cước của Nhất Phi, Vệ Hạo Thiên lại giúp Nhất Nhất lau mồ hôi trên trán và trên mặt.

“Ngươi!” Nhất Phi tức điên người.

Tề Ngạo Dương ở một bên thực sự nhịn không được: “Được rồi, các ngươi ra ngoài cả đi, để Nhất Nhất nghỉ ngơi thật tốt!”

Thật là, không biết người sau khi sinh cần phải được nghỉ ngơi sao? Ở trước mặt Nhất Nhất gây lộn, thật sự là không biết chừng biết mực.

Nghe vậy, hai người kia dù không cam nguyện nhưng cũng phải đi ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, Vệ Hạo Thiên liền bị Tiểu Long nhi quấn lấy.

“Phụ thân, nương nương tại sao không cùng đi ra đây? Nương nương không có ở bên trong sao? Phụ thân, ta muốn nương nương, ta muốn nương nương…” Tiểu Long nhi nói một hơi dài.

Yêu thương vỗ về cái đầu nhỏ của tiểu gia hỏa, Vệ Hạo Thiên cười: “Nương nương ở bên trong, chỉ có điều nương nương vừa mới sinh cho Long nhi một tiểu đệ đệ, cho nên rất mệt, nương nương đang ngủ, Long nhi hiện tại không thể vào đó!” Kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Long nhi, Vệ Hạo Thiên còn cố ý căn dặn Long nhi không dược quấy rầy Nhất Nhất.

Hiện tại, biết Nhất Nhất đã không việc gì, tâm tình của y cũng đã khá lên nhiều.

“Đã biết. Vậy, phụ thân, tiểu đệ đệ mà nương nương sinh cho Long nhi ở đâu? Long nhi có thể nhìn một cái không?” Tiểu Long nhi nghiêm túc gật gật đầu, sau đó, dùng ánh mắt tò mò nhìn cha mình.

Long nhi thực sự rất muốn nhìn tiểu đệ đệ một cái nha!

Nhắc tới tiểu nhi tử mới ra đời, Vệ Hạo Thiên lúc này mới nhơ ra chính mình cũng chưa được nhìn thấy. Vừa rồi chạy vào phòng, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Nhất Nhất, ngay cả hài tử y cũng quên mất.

“Đương nhiên là có thể.” Cười híp mắt gật đầu, y kéo bàn tay nhỏ của Tiểu Long nhi lên, vừa đi về phía Nhất Phi vừa nói: “Đệ đệ đang ở bên đó, phụ thân cũng chưa được nhìn thấy đệ đệ, hiện tại phụ thân và Long nhi cùng đi xem.”

Nhất Phi vừa ra khỏi phòng liền bị vây lấy. Bất quá Nhất Phi không phải chỉ bị một người vây mà là bị cả một đám người vây quanh nhưng căn bản không ai hứng thú với y mà là bị tiểu bảo bối y đang ôm trong lòng thu hút.

“Tướng mạo thật giống Nhất Nhất lúc mới sinh ra!” Tiểu bảo bối trước tiên được Thẩm Nhất Thiên ôm lấy. Chăm chú nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu bảo bối, y vô cùng ngạc nhiên.

“Vậy sao? Phải không đó? Cho ta nhìn, cho ta nhìn một cái!” Tiếp đó tiểu bảo bối bị Thẩm Nhất Xung ôm vào lòng để ‘nhìn’.

“Xú tiểu tử các ngươi, ngay cả hài tử cũng không biết bồng! Đưa cho ta!” Nhìn thấy hai nhi tử bộ dạng chật vật mới ôm được Tôn tử (ngoại tôn tử?) của mình, Nhậm Thanh Hồng vội vàng ẵm lấy hài tử từ trong lòng Thẩm Nhất Xung.

“Đó, bồng như vậy mới đúng! Bồng như vậy hài tử mới thoải mái!”

Mọi người có mặt ở đây ngoại trừ Nhâm Thanh Hồng ra thì đều là đại nam nhân, không biết cách ẵm hài tử, mà bọn họ đều nhất định muốn được ôm hài tử một chút vậy nên không muốn hài tử phải khó chịu thì Nhậm Thanh Hồng chỉ còn cách là phải chỉ dạy mọi người cách bồng hài tử trước.

“A? Thật sự rất giống! Chỉ có điều…” Nhâm Thanh Hồng lúc trước vẫn còn như một trưởng bối nghiêm túc, nháy mắt một cái liền biến thành một đứa trẻ, vẻ mặt ngạc nhiên thích thú nhìn tiểu bảo bối, khiến mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nữ nhân quả thật là biến hóa khôn lường! Nhất là nữ nhân tên Nhậm Thanh Hồng  kia!

“Khụ khụ, chỉ có điều cái gì?” Vì không muốn nương tử sẽ làm ra tình huống xấu hổ, với tư cách là tướng công, Thẩm Dật Quần đành phải lên tiếng giải vây.

“Đúng đó, chỉ có điều cái gì? Nương?” Nhất Phi cũng thuận miệng hỏi.

“Chỉ có điều, ánh mắt thì không giống Nhất Nhất!” Im lặng một hồi, Nhâm Thanh Hồng  rốt cuộc nói ra phát hiện của mình.

“A? Hình như là vậy!”

“Ân, đúng là không giống.”

“Đương nhiên, bởi vì ánh mắt hài tử giống của đại ca ta mà!” Thật vất vả mới chen vào được một câu, Tề Ngạo Dương hưng phấn nói ra kết luận của mình.

“Vậy sao? Để ta nhìn một cái!” Ngay sau đó, một nam âm kinh hỉ vang lên từ phía sau Tề Ngạo Dương, đôi bàn tay cũng vươn tới muốn ôm lấy hài tử.

Đó chính là Vệ Hạo Thiên, vừa vặn dắt theo Long nhi đi tới.

“Long nhi cũng muốn nhìn, Long nhi cũng muốn nhìn!” Tiểu gia hỏa đứng bên cạnh Vệ Hạo Thiên cũng trở nên hưng phấn khác thường.

“Đừng có mơ!” Một đôi tay khác gạt Vệ Hạo Thiên ra, Nhất Phi nổi giận đùng đùng đứng chặn trước mặt y.

“Để hắn tới xem đi, dù sao hắn cũng là phụ thân của hài tử.” Giọng nói hồn hậu của Thẩm Dật Quần xen vào.

Cũng là người làm cha, Thẩm Dật Quần biết không thể không cho Vệ Hạo Thiên nhìn hài tử thân sinh của mình được.

Không đành lòng cho nên lão mới nói giúp Vệ Hạo Thiên một câu.

“Cha!” Nhất Phi bất mãn kêu lên, kèm theo đó là vài phần khó hiểu, vài phần phẫn nộ nhìn cha mình.

Cha đôi với Vệ Hạo Thiên  như vậy, tức chết y!

“Vậy…” Cân nhắc một chút, Nhậm Thanh Hồng cuối cùng cũng đưa hài tử cho Vệ Hạo Thiên, “Nhìn một chút đi, ôm cẩn thận!”

“Ân!” Vệ Hạo Thiên cảm kích nhìn Thẩm Dật Quần, lại thật cẩn thận đón lấy thân thể non mềm của hài tử từ tay Nhậm Thanh Hồng.

“Long nhi, tới đây nhìn đệ đệ một chút này!” Chậm rãi ngồi xổm xuống, Vệ Hạo Thiên cười cười nhìn về phía Tiểu Long nhi.

Tiểu Long nhi hưng phấn chạy tới nhưng sau khi nhìn thấy diện mạo tiểu bảo bối thì Long nhi lại nhăn mặt: “Đệ đệ tại sao lại xấu như vậy! Mặt nhăn nhúm, Long nhi không thích!”

Còn tưởng rằng đệ đệ xinh đẹp như nương nương chứ, ai dè bộ dạng lại xấu như thế này! Hừ, Long nhi mới không cần đệ đệ xấu như vậy đâu!

“Long nhi thật ngốc, thời điểm Long nhi sinh ra cũng không phải như vậy sao?” Vệ Hạo Thiên cười cười trách mắng Long nhi nhưng đôi hắc mâu vẫn không rời khỏi tiểu hài tử bé xíu ở trong lòng.

Đây chính là hài tử mà Nhất Nhất sinh cho y!

Khuôn mặt tiểu bảo bối mặc dù nhăn nhúm nhưng đã có đường nét rõ ràng. Đôi mắt thực sự rất giống y, lúc này đang nhắm chặt, nếu như là mở to, sợ là còn giống hơn nữa.

Miệng đang cười, khuôn mặt đang cười, ánh mắt đang cười, trái tim cũng đang cười. Tất cả cử chỉ của y đều dõi theo sinh mệnh đang nằm trong vòng tay, y thực sự là một người cha hạnh phúc và sung sướng nhất.

“Thật vậy sao?” Tiểu Long nhi sờ sờ cái ót, nửa tin nửa ngờ.

“Đúng vậy! Qua mấy ngày nữa, đệ đệ sẽ trở nên đáng yêu, xinh xắn như Long nhi vậy.”

“Thật sự?” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười vui mừng, “Vậy Long nhi muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy đệ đệ, để xem đệ đệ trở nên xinh xắn, đáng yêu thế nào!”
Bình Luận (0)
Comment