Hành trình kế tiếp bởi vì Lý Ly còn bị thương cho nên ba người đồng hành với gánh hát hết sức thoải mái nhàn nhã, giống như bọn hắn không phải gấp rút lên đường mà là du ngoạn sơn thủy.
Ban đầu Diệp Mộ Liễu không biết nhưng dần dần nàng cảm thấy gánh hát Tây Việt có gì đó khác lạ.
Ông chủ Ulla của gánh hát hình như mãi nghệ kiếm tiền không hề có cảm giác hứng thú.
Mỗi lần đến trấn thành, hắn đều giao mọi chuyện trong tay cho cấp dưới xử lý, còn mình lại đi dạo nhìn khắp nơi một tý, hết sức nhàn nhã.
Lúc lơ đãng Diệp Mộ Liễu từng hỏi hắn, hắn lại nói bản thân chỉ hiếu kì phong cảnh Đông Thương quốc mà thôi.
Chỉ hiếu kì thôi sao?
Hay vẫn là hiếu kì thái quá ?
Diệp Mô Liễu căm ghét vì muốn biết rõ sự việc nhưng nghĩ lại bọn họ bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, nhiều việc không bằng ít đi một chút, bản thân hà cớ gì phải xen vào việc của người khác.
Ngược lại Tống Vô Khuyết cùng gánh hát ở chung không tệ.
Ngay cả người lạnh nhạt như Lý Ly, cũng ở chung ở Ulla hòa hợp khác thường. Ba nam nhân lúc yên tĩnh thường nâng chén trò chuyện, nhìn trăng ca hát.
Giống như bọn họ không phải người xa lạ mà là bạn bè quen biết nhiều năm.
Cả đường đi cứ như thế ước chừng khoảng nửa tháng, đoàn người đã đến kinh thành, mà vết thương của Lý Ly cũng không sai biệt lắm.
Hôm nay Lý Ly và Tống Vô Khuyết ra cửa một chuyến, sau khi trở về, ánh mắt nhìn Diệp Mộ Liễu có chút quái dị.
Diệp Mộ Liễu không biết vì sao, hỏi Lý Ly hắn lại im lặng không nói, một chút chuyện cũng không chịu nói cho nàng.
May mà lòng của Diệp Mộ Liễu cũng không cao, chuyện này cũng không để ý lắm.
Mãi đến lúc gần kinh thành, lúc mấy người đang nghỉ tạm ở quán trà, âm thanh từ bàn trà truyền đến mới làm cho Diệp Mộ Liễu như gặp sấm sét giữa trời quang, mới bừng tỉnh hiểu ra.
Không chút nghĩ ngợi, nàng vọt lên bàn nắm lấy áo của nam tử đang nói đến nước miếng tung bay, hỏi:
“Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Diệp Mộ Liễu khí thế chạy tới, nam tử đang bát quái (8 đó) đang muốn phát hỏa lại thấy sau lưng nàng có đám người cường đại làm hậu thuẫn, nuốt ngụm nước bọt, thay vào bằng bộ mặt tươi cười.
“Ta nói là Hoàng thượng của chúng ta muốn nạp Bắc Minh công chúa làm Hoàng quý phi. ”
Nam tử xấu hổ cười, cẩn thận nói:
“Ngươi lừa ta.”
Hô hấp của Diệp Mộ Liễu bị kìm hãm, theo bản năng lắc đầu phản đối.
“Ôi vị cô nương này, ta đâu dám lừa cô. Không tin cô có thể nghe tình hình, mọi người đều truyền khắp nơi rồi.”
Trong lòng đột nhiên trầm xuống, như chìm xuống vực sâu, mãi không đến được đáy vực.
Hắn muốn nạp phi rồi!
Lý Ngọc hắn muốn nạp phi rồi...
Ngay lúc nàng không ngừng muốn tha thứ cho hắn, ngay lúc nàng sắp đến bên cạnh hắn, bọn họ lại nói cho nàng hắn muốn nạp phi...
Chuyện này như sét đánh giữa trời quang, đánh tan mông muội của Diệp Mộ Liễu.
Khoảnh khắc này thậm chí lúc nàng hồi thần cũng không cảm giác được sự đau đớn. Mãi đến lúc nam tử ngượng ngùng cười nói với nàng:
“Haiz, vị cô nương này ngươi làm sao vậy? Ngươi trước thả ra rồi nói.”
Lúc nãy Diệp Mộ Liễu mới xoay người lại, đờ đẫn buông nam tử ra. Dưới chân bỗng dưng mềm nhũn, mắt thấy cả người loạng choạng ngã xuống đất nhưng một giây sau nàng được một đôi tay ấm áp nâng dậy, tiến vào trong bộ ngực dày rộng.
“Diệp Mộ Liễu...”
Âm thanh của Lý Ly cực thấp, cực trầm, khàn khàn có chút dọa người.
“Ngươi không sao chứ?”
Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, đối diện với đôi con ngươi thân thiết, khó khăn lắc đầu cười.
“Ta không sao!”
Có thể còn chuyện gì đây?
Hoàng thượng nạp phi vẫn luôn là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không phải chuyện đáng trách.
Từ xưa đến nay có Hoàng thượng nào mà không hậu cung vô số, 3000 mỹ nhân?
Chỉ là nàng không chịu mở lòng đón nhận mà thôi...
Nhìn Lý Ly nhíu mày, ánh mắt phức tạp, lúc này Diệp Mộ Liễu mới nhớ tới sự khác lạ mấy ngày hôm trước của hắn.
“Ngươi đã biết từ sớm có phải không?”
“Mộ Liễu...”
Lý Ly há miệng thở dài một hơi, muốn nói rồi lại thôi.
Lý Ly biết, lời này của Diệp Mộ Liễu thật ra có hai ý tứ. Một ý là hỏi hắn có phải đã biết rõ thân phận của nàng?
Một ý có phải đã biết rõ tin tức Hoàng thượng muốn nạp phi.
Nhưng mà hiện tại bảo hắn phải trả lời như thế nào?
Thở dài một hơi, Lý Ly gật đầu trả lời:
“Chuyện ngươi và hắn lúc ở huyện Thanh giang, Tống đại nhân đã nói cho ta rồi. Chuyện thứ hai mấy ngày trước chúng ta mới nghe được.”