Bởi vì quyết tâm cho nên hắn không để ý nàng có ở đây hay không...
Bởi vì quyết tâm cho nên hắn nguyện ý để nàng rời khỏi hắn, cho nàng thời gian suy nghĩ...
Bởi vì quyết tâm cho nên hắn nhất định phải cho nàng một danh phận.
Bởi vì quyết tâm cho nên Hoàng hậu của hắn chỉ có thể là nàng!
Lý Ngọc, là như vậy sao? Thật sự như dự đoán của Lý Ly sao?
Hiện tại chàng lo sợ cái gì? Hay vẫn đang lo lắn điều gì?
Cho nên mới khẩn trương phong ta làm Hoàng hậu... Ngay cả không có ta bên cạnh chàng cũng không để ý!
Hay là chàng muốn dùng danh phận này tới trói buộc ta. Để cho ta dù bay cao bao nhiêu, bay xa bao nhiêu cũng không thoát khỏi bàn tay của ngươi?
Hiện tại, Diệp Mộ Liễu cực kì hoảng loạn. Cảm giác mờ mịt, phức tạp, ngàn nghĩ vạn nghĩ để cho nàng rơi vào trong chiếc võng hắn bện vào, không thể giãy giựa, không thể trốn thoát...
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
“Muốn biết thì tự mình đến Hoàng cung đi, tự mình hỏi hắn, không phải sẽ biết được sao?”
Bên tai vang lên âm thanh trầm thấp, Diệp Mộ Liễu nâng mắt, kinh ngạc nhìn về Lý Ly mới phát hiện mình thất thần, vì vậy đem sự nghi hoặc trong lòng nói ra.
“Hoàng cung sâu như biển, ngộ nhỡ ta vào rồi lại không ra được thì sao?”
Hai mắt ở trong không khí gặp nhau, Lý Ly phát hiện ánh mắt Diệp Mộ Liễu xao động gợn sóng, có dũng khí rung động lòng người nhưng cũng làm cho người ta thương tiếc...
“Từ huyện Thanh giang đến giờ không phải ngươi vẫn một mực xoắn xuýt, mơ hồ, bồi hồi và do dự hay sao? Kết quả như thế nào? Ngươi suy nghĩ cho rõ, thật cẩn thận, tìm được đáp án sao?”
Thở dài một hơi, Lý Ly mở to mắt không dám nhìn con ngươi đen bóng của Diệp Mộ Liễu.
Thấy nàng lắc đầu, hắn rũ mắt tiếp tục nói:
“Nếu nghĩ không ra nghĩ không rõ, tìm không thấy đáp án, có phải cả đời ngươi đều cảm thấy không yên lòng có phải không, cả đời không có kết quả thì sẽ không an tâm?”
“Ừ.”
Sau giây lát im lặng, Diệp Mộ Liễu không chút do dự trả lời.
“Vậy hiện tai ngươi vẫn còn yêu Hoàng thượng sao?”
“Yêu!”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu trả lời chắc như đinh đóng cột.
Nếu như nàng không thích hắn thì làm sao còn do dự, còn xoắn xuýt như vậy?
Khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, ánh sáng trong đôi mắt của Lý Ly trong nháy mắt phai nhạt đi.
Trốn tránh không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề.
Lý Ly ngẩng đầu, ánh mắt đen như mực, bên trong ẩn chứa dũng khí, thâm trầm, gợn sóng, sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu.
“Một khi đã như vậy ngươi còn do dự cái gì?”
“Ta không do dự, chỉ là...”
Ánh mắt Lý Ly sáng quắc, cực nóng làm cho Diệp Mộ Liễu không dám nhìn gần. Cúi đầu cắn cắn môi, nàng bất an nói:
“Chỉ là ta có một số việc không rõ. Không biết mình có thể hay không...”
Có thể tha thứ cho sự lừa gạt của hắn...
Có thể tiếp thu chuyện cũng nhiều nữ tử chia sẻ hắn...
Có thể tiếp thu được chuyện nàng trong lòng hắn chỉ chiếm một phần...
“Diệp Mộ Liễu, trốn tránh vĩnh viễn không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề.”
Thở dài một hơi, giọng điệu của Lý Ly bỗng dưng dịu dàng hơn.
“Nếu ngươi còn thương hắn, thì nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề giữa các ngươi mà không phải là một tên bỏ chạy!”
“Nếu cuối cùng ta cố gắng nhưng những vấn đề này vẫn không có cách nào giải quyết thì sao?”
“Thì như thế nào?”
Lắc lắc đầu, giọng điệu của Lý Ly hết sức kiên định.
“Kết cục của sự việc có hai cách đơn giản. Một là tốt một là xấu. Nếu bị thương tổn thì vượt qua mới có thể giải quyết vấn đề. Ít nhất, ngươi đã làm hết sức, cố gắng trả giá. Cho nên ngươi sẽ không oán không hối có phải không ? ”
Lý Ly nói, như ánh trăng phá vỡ mây đen chiếu sáng trái tim Diệp Mộ Liễu, làm cho nàng trả qua thời gian hoang mang biết mất không còn tăm hơi.
Đúng vậy, chỉ cần nàng cố gắng hết sức, cho dù kết cục có như thế nào nàng đều không nuối tiếc không phải sao !
“ Cảm ơn ngươi, Lý Ly. ”
Khóe môi quyết xuống lúm đồng tiền như ngọc, tâm tình Diệp Mộ Liễu lúc này tươi đẹp chưa bao giờ có được.
“ Nếu không phải có ngươi, ta chỉ sợ bị vây trong bế tắc của chính mình, không có cách nào giải thoát. ”
Lý Ly rũ mắt, nhìn Diệp Mộ Liễu, trong mắt giống như bức rèm che bị đứt đoạn, hạt châu rơi đầy xuống đất…
“ Nếu đã nghĩ tốt thì đừng trì hoàn thêm nữa, nhanh vào kinh đi. ”
Im lặng một lúc, Lý Ly tiếp tục nói:
“ Đúng rồi, ngày mai ta và các ngươi mỗi người một ngả. Ngươi đi theo Tống công tử cùng nhau vào kinh đi. ”
“Sao lại như vậy, ngươi không theo chúng ta vào kinh sao?”
Rõ ràng Tống Vô Khuyết nói Lý Ly là người kinh thành mà.
“ Ta còn có chút việc chưa làm, trong thời gian ngắn chỉ sợ không thể trở về được. ”