Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 13

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái gì gọi là rượt đuổi tình yêu.

Rõ ràng người trong lòng gần trong gang tấc, nhưng tay không thể chạm tới. Như thế nào nàng cũng không thể gọi ra cái tên luôn làm cho nàng ngày nhớ đêm mong…

Nếu như, không phải là hắn thì sao?

Nhỡ may dùng giỏ trúc múc nước cũng vô ích thì sao?

Cánh tay đưa lên, lại vô lực thả xuống, Diệp Mộ Liễu nhắm mắt nhìn theo người đang ở phía trước, an tĩnh đứng ở đầu đường.

Dưới ánh trăng trong sáng, hình bóng của bọn hắn khi thì quấn quýt vào nhau, khi thì tách ra, trong trẻo mà lạnh lùng.

Không biết trải qua bao lâu, bóng dáng phía trước đột nhiên dừng lại.

Một giây sau nàng nghe thấy âm thanh êm tai truyền đến:

“Bằng hữu đi theo ta lâu như vậy không phải mệt đến hoảng sao?”

Âm thanh mang theo mấy phần trêu chọc và cảnh cáo, rơi vào trong tai Diệp Mộ Liễu lại vui vẻ hết sức. Thân thể nàng run lên, bước đi chậm lại.

Cũng là âm thanh này, vào ba năm trước tình cảm dịu dàng nói với nàng:

“Mộ Liễu, có ai nói với nàng, nàng rất đẹp!”

“Nếu ta có may mắn cưới được Liễu Nhi làm vợ, nhất định ta sẽ yêu nàng, thương nàng, sủng ái nàng, một đời một kiếp!”
Leeequyyyydoooon xiiiiin chaaao!!!!
“Liễu Nhi, chờ ta. Hai năm sau, ta sẽ trở về, sẽ biến nàng trở thành người vợ chân chính của ta!”
(nguyên bản là hai, vốn lúc đầu ghi có 1 năm)

Lời thề son sắt lời ngon tiếng ngọt này vẫn là tín niệm trong lòng nàng ba năm qua, giúp nàng chống đỡ để trải qua ngày đêm khó khăn này.

Giờ phút này, rốt cuộc nàng cũng nghe được âm thanh làm cho nàng run lên, cuối cùng là chàng không nuốt lời, không quen hẹn ước giữa bọn họ…

Có lẽ cảm nhận được người đằng sau khác thường, bóng dáng màu xanh tò mò quay đầu lại. Chỉ liếc mắt một cái liền không thể nào dời đi. Đôi mắt hai người giữa không trung giao nhau, đột nhiên dừng lại một chỗ!

“Liễu Nhi…”

“Lý Ngọc…”

Trong không khí yên tĩnh khác thường, giống như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

Một lúc sau, Diệp Mộ Liễu mới từ từ tiến lên phía trước, đôi tay run rẩy đưa ra, vuốt ve đường cong hoàn mỹ trên gương mặt hắn, cả người ngây ra.

Cảm xúc chân thật, nhiệt độ cơ thể ấm áp, mọi thứ không phải mộng, chàng thật sự đã trở lại!

Xin lỗi, ta tới muộn rồi.

Chàng thật sự trở lại, nhưng mà muộn ròng rã hai năm.

“ Ngươi trở lại làm gì ? ”

Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót, lúc hắn trở lại thì nàng lại trở thành phi tử mà Hoàng đế khâm điểm, giữa bọn họ có phải là có duyên không phận hay không?

“ Ngươi trở về để xem chuyện cười sao ? Ngươi muốn nhìn ta khó khăn như thế nào sao ? Hiện tại ngươi thấy được chưa, nhìn rõ chưa ? Nếu nhìn đủ vậy thì đi nhanh đi ! Đi thật xa, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa ! ”

Ấm ức tích tụ ba năm qua, những chua xót, oán hận, tất cả đều hóa thành nước mắt trào ra.

Rốt cuộc Diệp Mộ Liễu không nhịn được, giống như một đứa trẻ khóc lớn. Hai tay run run vòng quanh đầu gối. Tiếng khóc lớn dần dần nhỏ lại…

“ Liễu Nhi, ngoan, đừng khóc, nàng khóc làm lòng ta đều tan nát… ”

Một giây sau, Diệp Mộ Liễu cảm nhận được bản thân bị một đôi tay có lực ôm vào, hết sức ấm áp.

“ Xin lỗi, Liễu Nhi, ta không cố ý… Ta, ta biết ta không làm được lời đã hứa với nàng. Ta đến chậm. Nhưng mà, Liễu Nhi, nàng phải tin tưởng ta, ba năm qua, dù là ngày hay đêm, ta đều nhớ đến nàng ! Nhưng ta… ”

“Liễu Nhi, thật xin lỗi, xin nàng hãy tha thứ cho ta!”

Lý Ngọc dịu dàng lau nước mắt trên má nàng, bên trong con ngươi đen như nước lóe ra, dường như vui vẻ, dường như động tình, lại giống như đang suy nghĩ, ánh sáng lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp !

“Ta biết, mấy năm qua cực khổ cho nàng rồi ! Như mà, ta sẽ dùng mười năm, hai mươi năm, không, dùngcả cuộc đời ta bồi thường cho nàng. Ta sẽ làm cho nàng trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới này ! ”

“ Vô dụng, không có ích gì… ”

Diệp Mộ Liễu bừng tỉnh, từ từ đầy tay Lý Ngọc, sắc mặt bi thương.

“Qúa muộn rồi, ngươi tới chậm. Chúng ta không có khả năng rồi ! ”

“ Vì cái gì ? ” Sắc mặt Lý Ngọc biến đổi, biểu tình trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.

“ Vì sao lại muộn? Không lẽ Liễu Nhi còn đang trách ta hay sao ? ”

“ Không, không phải ”.

Diệp Mộ Liễu tự giễu cười. Nghĩ tới điều gì đó, hiện tại, cảm xúc kích động của nàng đã từ từ bình tĩnh lại.

“ Ba năm này ta rất nhớ chàng, oán chàng, hận chàng. Nhiều đêm nằm mơ, lúc đó ta sắp không kiên trì nổi nữa, ta hối hận vì sao lúc trước lại gặp chàng, cứu tên lừa đảo như chàng ! ”
Bình Luận (0)
Comment