Lý Ly tìm nàng sao?
Có chuyện gì đây? Vì sao hắn không trực tiếp đến Tử Vi cùng tìm nàng mà lại phí công sức bảo nàng đến Thiên Phật điện?
Phong thư này rốt cuộc có phải do Lý Ly viết hay không?
Hay là do người khác hạ cạm bẫy?
Giờ phút này, Diệp Mộ Liễu nghĩ mãi không ra.
Quá nhiều vấn đề tồn tại trong lòng làm cho nàng cảm thấy hết sức hoang mang.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn đi đến nơi hẹn.
Bởi vì người kia là Lý Ly, là Lý Ly năm lần bảy lượt từ trong nước sôi lửa bỏng cứu nàng.
Lý Ly mà nàng vẫn thật lòng coi là bằng hữu tin cậy.
Cho nên, dù là tình huống nào, dù có cạm bẫy hay không, nàng vẫn nên đến xem một chút.
Huống hồ ở trong cung không có ai biết chuyện nàng và Lý Ly biết nhau, không phải hay sao?
Thiên Phật điện thật sự không có 1000 phật tượng mà nó nằm ở phía Nam của Hoàng cung, nơi Thái hậu thường đến lễ phật.
Nghĩ phải đến chỗ Thái hậu sẽ có chút nguy hiểm, Diệp Mộ Liễu thay đổi y phục dạ hành, mang theo khăn che mặt. Lại dùng gối đầu nhét tỏng chăn, hạ màn ngụy trang thành bộ dáng nàng đang ngủ say.
Làm xong toàn bộ, nàng mới từ cửa sổ nhảy ra, biết mất trong bóng đêm mờ mịt.
Cả đường vội vã chạy đi, cẩn thận tránh thị vệ tuần tra ban đêm, rốt cuộc Diệp Mộ Liễu cũng thuận lợi đến Thiên Phật điện.
Thiên Phật điện rất yên tĩnh, có lẽ vì đây là nơi đên cung phụng tượng phật. Ánh trăng chiếu xuống, cả cung điện đều hết sức trang nghiêm và sạch sẽ.
Cung điện quanh co, mái nhà cong cong.
Dưới ánh trăng, các mái ngói lưu ly trong vắt như ánh sao lấp lánh.
Diệp Mộ Liễu không có tâm trạng để thưởng thức, bởi vì nàng phát hiện được chuyện đáng ghét, Lý Ly không cho nàng địa chỉ cụ thể.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Diệp Mộ Liễu vừa chuẩn bị sang gian phòng khác tìm kiếm lại phát hiện một âm thanh đứt quãng, hết sức kì quái...
Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, theo âm thành từ từ tìm kiếm.
Âm thanh ngày càng gần, dần dần, rõ ràng truyền vào lỗ tai, làm cho Diệp Mộ Liễu đỏ mặt.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng động tĩnh của nữ nhân và tiếng thở dốc nặng nề của nam tử hết sức rõ ràng, hoàn toàn chọc người...
Phản ứng đầu tiên của Diệp Mộ Liễu là: Có người yêu đương vụng trộm.
Phản ứng thứ hai của Diệp Mộ Liễu là: Ai ở trong đó yêu đương vụng trộm?
Diệp Mộ Liễu ngừng thở, đến gần. Lúc đang nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay giải tỏa được nghi ngờ.
Trong phòng truyền đến tiếng nói yểu điệu, nghe như sấm sét giữa trời quang, đánh vào đầu Diệp Mộ Liễu,
“Nhất Phong... Nhất Phong...”
Âm thanh kiều mị như nước, mềm mại không xương, ở trong bóng đêm cô tịch lại hết sức ghẹo người.
“Chuyến đi lần này của chàng lại bỏ mặc một mình ta rồi...”
“Nhu nhi, ngươi chờ ta, lần này... một lần thôi.”
Tiếng nam tử trầm thấp, khàn khàn mang theo tình dục, đứt quãng...
“Chờ lần này ta chinh chiến trở về, sẽ cùng nàng nắm tay nhau, mãi không, không bao giờ chia xa… “
“Nhất, Nhất, Nhất... Nhất Phong, mỗi lần chàng đều bảo ta đợi, đợi một lần lại đến hai mươi năm. Ta từ thiếu nữ cảnh xuân xinh đẹp cũng đã trở thành lão thái bà rồi. Chàng còn muốn ta phải chờ đợi bao nhiêu lâu?”
Cổ họng nữ tử bật ra tiếng thì thầm, giống như hờn dỗi, bất mãn, cũng có một chút oán trách.
“Nhất Phong, những năm gần đây, chàng và ta ở cạnh nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Ta thật sự không muốn chờ đợi thêm nữa...”
“Nhu nhi, một lần này thôi. Tin t! Chờ đại quân của ta chiến thẳng trở về là ngày nàng và ta đoàn tị, đến lúc đó, ta là Vua, nàng làm Hoàng hậu, nàng và ta sẽ không bao giờ xa cách.”
Dứt lời, trong phòng không có tiếng gì nữa.
Chỉ có tiếng hỗn loạn động tình của nữ tử và tiếng thở dốc truyền đến bên tai Diệp Mộ Liễu.
Suy nghĩ đầy hỗn loạn và phức tạp, trái tim Diệp Mộ Liễu nhảy bùm bùm không ngừng.
Dù nàng không biết Nhất Phong là ai, dù nàng không hiểu ở trong gian phòng kia duyên phận giữa nam nhân kia và người đó như thế nào.
Nhưng mà cái tên Nhu nhi này, tiếng Nhu nhi này, nàng sẽ không nhầm lẫn.
Thu Nhu, cái tên này mấy năm gần đây đều bị mọi người quên lãng...
Hai chữ đủ để cho người đời rung động.
Nhưng Diệp Mộ Liễu nhớ rõ Lý Ngọc đã từng nói qua, Mậu hậu của hắn khuê danh gọi là Thu Nhu.
Thu Nhu, đại tướng quân? Đế Hậu?
Nhận thức được thông tin như vậy giống như có một tia chớp xẹt qua đầu Diệp Mộ Liễu.
Sau đó chạy đến cổ họng nàng, nàng mở miệng, muốn phát tiết đạo sét đánh này ra ngoài, một giây sau có một đôi tay thon tài mà ấm áp che kín miệng nàng...
“Xuỵt...”
Diệp Mộ Liễu mới từ trong kinh hoàng khôi phục tinh thần, muốn vùng vãy lại bất đắc dĩ bị ôm chặt trong lòng.
Một lúc sau nàng nghe được âm thanh quen thuộc, khó khăn ở bên tai nàng:
“Đừng nhúc nhích, là ta.”
Âm thanh này so với lúc nãy còn mãnh liệt và rung động hơn.
Thậm chí Diệp Mộ Liễu có thể cảm nhận rõ ràng thân thể nàng dựa vào đang run rẩy.
Cho dù không quay đầu lại, nàng cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình lúc này của hắn.
Nhất định là rất dọa người!
Làm sao hắn lại tới đây?
Hắn nghe được nhiều hay ít?
Hắn sẽ cực kì thương tâm, khổ sở và cũng hết sức tức giận sao?
Diệp Mộ Liễu xoay người, muốn nhìn nam tử phía sai. Ai ngờ nàng bị người ta ôm chặt quá mức, không chịu cho nàng quay đầu lại.
“Đi!”
Một lúc sau hắn mới thấp giọng nói.
Ngẳn ngủn một chữ, nhưng Diệp Mộ Liễu nghe được sự run rẩy, áp lực và đau khổ trong âm thanh đó.
Hắn kéo nàng, biết mất tỏng bóng đêm, Thiên Phật điện phảng phất xa xa phía sai.
“Lý Ngọc...”
Nhìn nam tử trước mặt như muốn chạy trốn, tỏng lòng Diệp Mộ Liễu như bị kim đâm một cái, đau đớn vô cùng.
Lòng hắn nhất đi rất đau đớn phải không?
Phát hiện ra Mẫu hậu của mình lại cùng nam tử khác yêu đương vụng trộm...
Phát hiện ra Mẫu hậu và người khác liên thủ phản bội mình...
Còn muốn âm mưu đoạt chính giang sơn của mình, ngôi vị Hoàng đế của mình.
Cảm giác này như bị người ta hung hăng cắm một đao vào lồng ngực, nhất định sẽ đau triệt nội tâm, thống khổ hết sức.
Nếu không hắn làm sao có thể bỏ chạy như vạy.
Tránh được bộ dáng chật vật đây?
Thoát được kinh hoàng đây?
Trên đời này bị người gây tổn thương nhất không gì bằng bị người thân yêu nhất của mình vào lúc minh không phòng vệ nhất, khó khăn nhát lại ở sau lưng vụng trộm đâm một đao.
Một đao này tổn thương hoàn toàn trái tim, Lý Ngọc làm sao chàng lại phải chịu những cảnh như vậy!
Diệp Mộ Liễu, ngươi phải làm sao mới giúp được hắn đây?
“Lý Ngọc, đừng sợ, còn có ta đây.”
Ta vẫn sẽ mãi ở nơi này, ở cùng chàng.
Cầm chặt tay hắn, ánh mắt Diệp Mộ Liễu hết sức kiên định.
Như muốn dùng phương thức này để truyền sức lực của mình vào tỏng tay hắn.
Chia sẽ tổn thương của hắn, nỗi đau của hắn...
“lý Ngọc...”
“Lý Ngọc, chàng nói một câu có được không, đừng làm cho ta lo lắng.”
“Liễu Nhi, ta không có việc gì.”
Tiếng nói của Lý Ngọc trầm thấp,khàn khàn, giống như hắn che giấu rất tốt nhưng nàng vẫn có thể nghe được sự ẩn nhẫn và đau khổ trong đó.
Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, muốn nhìn vẻ mặt của hắn. Ánh trăng tối lại làm cho vẻ mặt của hắn có chút mông lung.
“Đừng nhìn.”
Tựa đầu vào vai nàng, lật tay ôm chặt nàng vào ngực. Âm thanh của Lý Ngọc mang theo một chút cầu xin hèn mọn.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ Diệp Mộ Liễu, nóng chết người.
“Lý Ngọc...”
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, lại bị Diệp Mộ Liễu nuốt trở vào.
Nàng biết lúc này, tất cả từ ngữ đều không làm được gì.
Cái nàng có thể làm là lẳng lặng ở bên cạnh hắn, yên lặng ủng hộ hắn, tiếp sức cho hắn.
“Xuất hiện đi.”
Không biết từ lúc nào, trái tim đập cuồng nhiệt của Lý Ngọc từ từ ổn định.
Cảm giác hắn rời khỏi bờ vai, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ. Trái tim treo nơi cổ họng mới từ từ hạ xuống.
Nhưng một giây sau, lời nói của hắn làm nàng như ngã từ trên đời xuống vậy.
“Lý Ngọc, sao vậy?”
Kỳ quái nhìn nam tử trước mắt, Diệp Mộ Liễu nghĩ mãi không ra.
Bốn phía yên tĩnh, ngoại trừu âm thanh cây cối xào xạc thì không có một chút động tĩnh.
Lý Ngọc đang gọi ai vậy?
Chẳng lẽ vì bị kích thích quá độ mà sinh ra ảo giác hay sao?
“Lý Ngọc...”
Kéo kéo ống tay áo Lý Ngọc, giữa trán Diệp Mộ Liễu đều hiện lên vẻ lo lắng.
“Nếu làm hết mọi việc, bỏ hết bao tâm tư muốn ta nhìn thấy hết mọi chuyện thì sao ngươi phải trốn tránh khổ sở như vậy?”
Sắc mặt Lý Ngọc xanh mét, môi mím thành một đường, cả người vô cùng cứng ngắc.