“Nói rõ đi.”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu khó hiểu nhìn Lý Ly.
“Nhất định ngươi sẽ thấy kì lạ, Mẫu hậu người vì sao lại làm ra việc độc ác giết phu quân, đoạt vị như vậy đúng không?”
Lý Ly mấp máy môi, nhìn Lý Ngọc không trả lời nữa mà hỏi lại.
Lý Ngọc gật đầu, nhưng không nói lời nào, chỉ có hai tay nắm chặt thành nắm đấm, chứng minh giờ phút này hắn cũng rất khẩn trương và tức giận.
“Thật ra đó là một đoạn nghiệt duyên. Năm đó trước lúc Mẫu hậu người tiến cung đã có tư tình với Trịnh Nhất Phong. Hai người bọn họ vốn là thanh mai trúc mã ông trời tác hợp. Nhưng bởi vì Phụ hoàng của người đối với Mẫu hậu người thoáng qua rung động, mà liên tiếp hủy mất đoạn nhân duyên tốt này.”
Theo như lời hắn nói, Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu đã bước vào một đoạn chuyện cũ sớm đã bị che giấu theo năm tháng.
“Mẫu hậu người bị Phụ hoàng cố chấp nạp làm phi nhưng không cam lòng. Mặc dù Phụ hoàng của người sủng ái với nàng, thương tiếc nàng như thế nào, chúng ta không thể nào lay động được. Vì vậy đoạn nghiệt duyên này kéo dài đến hai mươi mấy năm, mãi đến lúc Phụ hoàng người chết đi vẫn không thể kết thúc.”
“Có một chút ta vẫn không hiểu.”
Mày kiếm của Lý Ngọc nhíu thành một đường, có chút hoang mang.
“Hổ dữ không ăn thịt con, dù năm đó Phụ hoàng và Mẫu hậu có một đoạn ân oán tình thù, nhưng sao nàng lại muốn đoạt giang sơn của ta?”
Dù sao hắn cũng là con trai ruột của nàng mà...
“Vấn đề này ta hy vọng Hoàng thúc có thể cho ta một lời giải thích hợp lý.”
“Không, Hoàng thượng, người sai lầm rồi.”
Thấy Lý Ngọc nửa ngờ nửa tin nhìn mình, ánh mắt tối lại. Bỗng nhiên Lý Ly mỉm cười, rũ mắt:
Hỗ dữ không ăn thịt con, nhưng từ đầu nàng không phải là mẹ đẻ của người.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, âm thanh của Lý Ngọc đề cao ba phần.
“Như thế nào?”
Nàng không phải là mẹ đẻ của hắn? Toàn bộ thật không thể tin được.
“Ta biết người sẽ không tin.”
Thở dài một hơi, khóe môi Lý Ly quét xuống vòng cung như châm biếm.
“Nếu đổi lại là ta, ta cũng nhất định sẽ không tin. Dù sao những năm gần đầy nàng đối với người vẫn có mấy phần thật lòng.”
Nếu không phải như vậy, làm sao Lý Ngọc có thể ngoan ngoãn phụ tùng, nói gì nghe nấy.
Nếu không phải như vậy, năm đó làm sao Lý Ngọc có thể cùng với thúc thúc ruột thịt của hắn rơi vào cảnh như nước với lửa như vậy?
Nếu không phải như vậy, năm đó làm sao hắn không thể tìm được cơ hội vạch trần âm mưu của nàng và Trịnh Nhất Phong, làm cho Lý Ngọc tin tưởng mình?
“Năm đó Mẫu hậu của người và một vị Chiêu Nghi cùng mang thai, cùng sinh nở. Mà Mẫu hậu của người lúc sinh lại xuất huyết, có thể khó sinh mà chết. Trong lúc phải lựa chọn cứu mẹ hay cứu con thì Phụ hoàng người không chút do dự mà lựa chọn Mẫu hậu của người. Vì vậy đứa trẻ đã chết, Mẫu hậu của người vì lần khó sinh đó mà bị tổn thương quá nặng, không có cách nào có thể sinh con.”
Nói tới đây, Lý Ly cố ý dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về Lý Ngọc thêm một chút thương hại.
“Mà Phụ hoàng của người chỉ còn lại đứa trẻ của vị Chiêu Nghi kia. Phụ hoàng của người vì muốn bù đắp nỗi đau mất con của Mẫu hậu người, lúc người được sinh ra liền ôm người cho Mẫu hậu người nuôi nấng.”
“Vậy mẹ đẻ chân chính của ta đâu? Là ai?”
Trong lòng Lý Ngọc vừa động, bàn tay cầm lấy tay Diệp Mộ Liễu run lên nhè nhẹ, cho thấy giờ phút này trong lòng hắn vô cùng khẩn trương và kích động.
“Đã chết rồi.”
Ánh mắt của Lý Ly rơi vào mười ngón tay giao nhau của hai người, đôi mắt hẹp dài nhanh chóng tối lại, chợt rũ mắt xuống, bình tĩnh nói:
“Vì giấu diếm bí mật này, mẹ đẻ của người và tất cả những người biết chuyện đều bị Mẫu hậu người bí mật giết chết. Phụ hoàng người đều im lặng, tuyên bố với bên ngoài mẹ đẻ người vì khó sinh mà chết, mẹ con đều chết.”
Mẹ con đều chết...
Khó trách nhiều hắn như vậy hắn không nghe được một chút tiếng gió nào...
Thì ra là giết không còn một mảnh, không giữ một thứ gì...
Nhưng mà Phụ hoàng, làm sao người có thể nhẫn tâm như vậy, vì một nữ tử mà tạo nghiệt sát sinh lớn như vậy?
Hai tay Lý Ngọc nắm thành quyền, gân mạch trắng xanh lẫn lộn trên mu bàn lộ ra, móng tay dùng lực đâm vào da thịt. Có như vậy mới có thể giảm bớt sự phẫn nộ và đau đớn trong lòng xuống một ít.
“Lý Ngọc...”
Nhìn tuấn nhan bày ra cùng đôi mắt đen mãnh liệt, trong lòng Diệp Mộ Liễu hung hăng co rút, đau đớn vạn phần.
Nam tử này là người nàng yêu. Thì ra từ nhỏ đã đeo trên lưng quá nhiều thứ mà hắn không nên chịu...
Quyền lực, thù hận, máu tanh, lừa gạt, trách nhiệm, lục đục với nhau...
Trong đêm khuya nàng từng gặp giấc mộng, nghe thấy hắn thì thào tự nói, nàng là người đã cứu vớt hắn.
Trước đây, nàng đối với những từ này đều không hiểu.
Cho đến giây phút này, nàng mới chính thức hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn.
Cũng như vậy mới biết được, vì sao Lý Ngọc lại đối với nàng chấp niệm như vậy.
Ở nơi dơ bẩn như thế này, xấu xa như thế này, tối tăm như thế này, hắn coi nàng như ánh mặt trời của hắn, phương hướng của hắn, sự ấm áp của hắn...
Giống như hoa hướng dương, mãi mãi đều hướng về ánh mặt trời để sinh tồn...
Lại giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, quyết tuyệt như vậy...
Khó trách lúc trước hắn lại có thể nói: Liễu Nhi, rời khỏi ta, tốt nhất là cách ta thật xa, ta không muốn hại ngươi.
Trong nháy mắt đó, hắn cũng rất do dự, vùng vẫy.
Hắn không muốn kéo nàng vào vòng xoáy này, nhưng hắn lại không biết nàng thương hắn.
Lần đầu tiên thấy hắn, nàng đã yêu hắn!
Nàng không phải là ánh đèn, không để cho hắn như con bướm lao đầu vào lửa.
Nàng sẽ là ánh mặt trời của hắn, vĩnh viễn là ánh nắng sưởi ấm cho hắn...
Giúp đỡ lẫn nhau...
Lý Ngọc, đừng khổ sở. Còn có ta đây!
Nàng lặng lẽ tách bàn tay đã nắm thành nắm đấm của hắn, mười ngón tay giao nhau với hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn, nàng vẫn một mực ở bên cạnh hắn.
Hắn quay đầu nhìn nàng mỉm cười.
Trái tim lạnh băng bởi vì có nàng bên cạnh đã bớt đi một phần lo lắng...
Đôi mắt đen bóng của Lý Ly lóe lên, nhìn thấy hai người dùng ánh mắt để trao đổi, bỗng dưng ảm đạm....
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, không nhìn cảnh hai người thể hiện bộ dáng tâm linh tương thông.
“Cho nên ta nói, Phụ hoàng của người trúng đọc là do Mẫu hậu của người...”