Diệp Mộ Liễu sớm đã hiểu rõ, nếu Thái hậu phát hiện kịp thời, liên lạc với Trịnh Nhất Phong thì chuyện hiện tại bà ta làm là thoát khỏi Hoàng thành, hội họp với Trịnh Nhất Phong.
Dựa vào mười lăm vạn đại quân của Trịnh Nhất Phong muốn đánh thắng hai vạn cấm vệ quân, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mà hiện tại Thái hậu nóng lòng bắt nàng để áp chế Lý Ngọc, chỉ có thể nói, bà ta vẫn chưa thể liên lạc được với Trịnh Nhất Phong, cũng không chắc chắn có thể thuận lợi chạy thoát khỏi Hoàng thành.
Buổi sáng lúc đại quân rời đi đến bây giờ đã một ngày, lấy tốc độ hành quân của đại quân, đã cách xa trăm dặm.
Theo như nàng biết, lúc đại quân khởi hành, Lý Ngọc gia tăng phòng bị bốn cửa lớn ở kinh thành vì sợ để lộ tin tức, tiếng gió bay đi.
Vì vậy, Thái hậu nếu muốn thuận lợi khởi hành, thậm chí là thuận lợi đuổi theo đội quân của Trịnh Nhất Phong cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thái hậu khẩn trương muốn bắt sống nàng là vì như vậy.
Từ lúc Thanh nhi phóng ra pháo hoa đó, nhìn Lý Ly chưa đi được bao xa chắc đã thu được tín hiệu, biết rõ sự tình có biến.
Cho nên, chỉ cần nàng không rơi vào tay ám vệ, trở thành uy hiếp của Lý Ngọc, Lý Ly bọn họ mới có thể kịp thời ngăn cản Thái hậu và Trịnh Nhất Phong liên lạc với nhau.
Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười xinh đẹp mà đầy thê lương.
“Cổ tổng quản yên tâm, Bản cung tuyệt đối sẽ không để Hoàng thượng gặp chuyện khó xử!”
Miệng vết thương ngày càng đau, ngày càng đau, thậm chí không cảm giác được. Nhưng ý thức của Diệp Mộ Liễu ngày càng rõ ràng...
Nếu nàng trở thành lợi thế cho Thái hậu, giang sơn xã tắc và Diệp Mộ Liễu nàng, Lý Ngọc sẽ chọn như thế nào đây?
Nàng không biết, cũng không dám cược.
Không dám cược, trong lòng Lý Ngọc, giang sơn và nàng, cái nào quan trọng hơn.
(Bà con đoán Lý Ngọc chọn giang sơn hay mĩ nhân đây???)
Dien *** dan***le***quy***Don***com
Không dám cược nếu giang sơn và nàng, Lý Ngọc sẽ chọn nàng mà vứt bỏ giang sơn thì có thể có một ngày hắn sẽ hối hận hay không?
Nàng biết hắn yêu nàng, nàng biết rõ giang sơn xã tắc, lê dân Hoàng quyền trong lòng Lý Ngọc có ý nghĩa gì.
Hai lựa chọn đó căn bản không thể so sánh với nhau.
Nếu phải để hai thứ cho hai người lựa chọn, dù giờ phút này Lý Ngọc lựa chọn cái gì, sau này sẽ hối hận không?
Nàng không muốn để cho hắn phải sống trong những ngày hối hận, càng không nguyện ý tận mắt nhìn thấy hắn buông tha lựa chọn giang sơn của mình.
Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này so với chết càng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi hơn.
Cho nên, cái nàng có thể làm là không để cho hắn có cơ hội lựa chọn.
Không muốn trở thành người uy hiếp chàng, nhược điểm của chàng, không nghĩ để cho chàng phải khó xử, không muốn nhìn chàng buông tha cho ta...
Cho nên, ta chủ động buông tha cho chàng.
Lý Ngọc, chàng có thể tha thứ cho sự yếu đuối của ta, cho sự lựa chọn của ta hay không?
“Nếu Hoàng hậu nương nương muốn rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt vậy đừng trách nô tài vô lễ.”
Sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, con mắt Cổ Trung hung ác, hiểm độc, phất tay cho ám vệ phía sau, hắn nhếch môi lạnh lùng nói:
“Người đến, mời Hoàng hậu trở về cùng chúng ta. Chỉ cần còn một hơi là được, còn cái khác, không sao cả.”
Lời nói của hắn vừa dứt, ám vệ áo đen bắt đầu di chuyển, tất cả vây kín chặt Diệp Mộ Liễu.
Diệp Mộ Liễu làm sao có thể buông tay chịu trói, vì vậy vươn tay nhảy lên, ý đồ muốn xông ra ngoài.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau, kiếm quang chói mắt lần lượt thay đổi, trong nhất thời máu bay đầy trời.
Có thể do mệnh lệnh của Cổ Trung có tác dụng, hiện tại, những người áo đen ám vệ này ra tay không chút lưu tình.
Thế công sắc bén làm cho Diệp Mộ Liễu dần không chống đỡ được...
Bước chân nặng xuống, miệng vết thương truyền đến đau đớn, nơi nơi vẩy ra máu tươi, huyết nhục mơ hồ...
Ngay lúc ý thức của Diệp Mộ Liễu mơ hồ, bên ngoài rừng rậm truyền đến tiếng vó ngựa hết sức rõ ràng...
Tiếng vó ngựa dần tới gần, đầu óc Diệp Mộ Liễu rung lên, ánh mắt tự nhiên nhìn về lối vào rừng rậm.
Trong nháy mắt nàng hoảng thần, một thanh kiếm sắc bén đâm về phía nàng. Giây phút cảm nhận được nỗi đau đớn kịch liệt, trên người Diệp Mộ Liễu lại thêm nhiều vết thương.
“Hoàng hậu nương nương, ngươi chết tâm đi. Lúc này ngươi có cứu binh đến thì ngươi cũng không thể chống đỡ tới một khắc đâu.”
Tiếng bước chân bên ngoài rừng rậm làm cho Cổ Trung mất kiên nhẫn, càng thêm phiền não bất an.
Dùng mắt ra hiệu cho ám vệ bên cạnh, lập tức có bốn ám vệ theo hướng đông tây nam bắc đánh về phía Diệp Mộ Liễu, vây nàng sít sao, không còn một kẽ hở.
“Nương nương, đắc tội rồi.”
Cổ Trung vươn người nhảy lên, ở trên không dẫm vào vai một ám vệ, một thanh kiếm từ trên xuống trực tiếp đâm vào chỗ cổ Diệp Mộ Liễu.
“Buông nàng ra.”
Cùng lúc đó, bên ngoài rừng rậm có giọng nam tử sắc bén, theo nội lực truyền đến...