Hắn đưa tay muốn lau nước mắt bên má Diệp Mộ Liễu, lúc ngón tay chạm vào phía dưới mũi Diệp Mộ Liễu, bỗng dưng ngẩn ra...
“Hoàng thượng, làm sao vậy?”
Thấy Lý Ngọc như ngừng thở, ngón tay đặt bên má Diệp Mộ Liễu, muốn động lại không dám động, gương mặt âm hồn bất định thay đổi liên tục. Trong lòng thủ lĩnh cấm vệ quân vừa động, vội vàng nhíu mày hỏi.
“Ngươi đánh ta một cái!”
Đôi mắt Lý Ngọc nhắm lại đột nhiên mở ra, sắc mặt quái dị nói.
“Hoàng thượng?”
“Nhanh.”
“Vi thần không dám.”
Thủ lĩnh cấm vệ quân như hiểu được cái gì, phịch một tiếng quỳ rạp trước mặt Lý Ngọc, cẩn thận đặt tay dưới mũi Diệp Mộ Liễu, một lúc sau, mừng như điên nói:
“Hoàng thượng, thật sự người không phải mơ. Hoàng hậu nương nương nàng. Còn thở...”
“Thật sao?”
Đôi mắt Lý Ngọc sáng lên, khóe môi quét xuống vòng cung, động tác trên tay hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng như đang ôm bảo bối quý báu nhất trên đời, yết ớt nhất trên đời.
“Thiên chân vạn xác!”
“Vậy còn chờ gì nữa? Không nhanh chuẩn bị ngựa cho Trẫm.”
Lý Ngọc đưa tay muốn rút thanh kiếm trước ngực Diệp Mộ Liễu. Thấy vậy, thủ lĩnh cấm vệ quân vội vàng chặn lại.
“Hoàng thượng, thanh kiếm này tạm thời không thể rút ra.”
“Vì sao?”
Trong lòng Lý Ngọc trầm xuống, lớn tiếng hỏi:
“Hoàng hậu nương nương bị trọng thương, thân thể vốn đã suy yếu không chịu nổi. Một kiếm này đã làm tổn thương vùng ngực Hoàng hậu nương nương, nếu lúc rút kiếm nương nương không chịu được. Chỉ sợ... Chỉ sợ sẽ không chịu nổi...”
Vẻ mặt Lý Ngọc trong nháy mắt trầm xuống, thủ lĩnh cấm vệ quân vội vàng giải thích:
“Việc gấp trước mắt là phải giúp Hoàng hậu nương nương cầm máu, sau đó trở về Hoàng cung. Nơi đó có nhiều dược liệu trân quý, chỉ cần một chút nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô, các loại trân phẩm này cho nương nương ngậm trong miệng, sau đó rút kiếm, như vậy mới có thể bớt được mấy phần nguy hiểm.”
Dứt lời, thủ lĩnh cấm vệ quân từ trong túi áo lấy ra một lọ kim sang dược đưa cho Lý Ngọc:
“Đúng lúc vi thần vẫn có thói quen mang cái này bên người...”
Lý Ngọc mím môi nhận lấy kim sang dược, cẩn thận bôi lên vết thương trên người Diệp Mộ Liễu, một bên vừa bôi vừa nói:
“Ngươi lập tức phái người về cung, tìm đám Thái y viện tới. Chúng ta chia nhau đi... Trẫm sợ Liễu Nhi nàng… không kiên trì đến được Hoàng cung… "