“Thật không giấu giếm, ta vẫn luôn do dự mãi. Tuy rất nhớ Liễu Nhi nhưng lại sợ nàng theo ta sẽ chịu khổ sở. Nhưng cuối cùng, cuối cùng… sự ích kỉ của Lý Ngọc vẫn vượt qua.”
“Bá phụ, bá mẫu, tình cảm ta giành cho Liễu Nhi, có nhật nguyệt chứng giám. Mong hai người có thể thành toàn cho ta và nàng. Ta xin thề sẽ cố gắng hết sức làm cho Liễu Nhi hạnh phúc!”
“Không được!” Cha Diệp vẫn luôn im lặng đột nhiên quát lớn.
“Cha…” Diệp Mộ Liễu kéo dài âm thanh, có chút làm nũng. “Con…”
“Đứa con gái chết tiệt này, ta nói không được là không được.”
Lời nàng chưa nói xong đã bị Diệp Minh Đường nhanh chóng ngắt lời.
“Hắn một mình tới gặp chúng ta, dù sao cũng quay trở lại rồi, cho dù chỉ là một tên nghèo hèn ta cũng nhận, dù sao cha mẹ cũng không muốn cậy người sang bắt quàng làm họ gì đó. Các ngươi đã đến bước này, ta có phản đối cũng vô dụng rồi.”
“Nhưng lúc nãy, con nói hắn cùng thúc thúc của hắn còn có ân oán chưa giải quyết xong, con nói hắn bị thúc thúc của hắn phải sát thủ đuổi giết. Con gái, con nghĩ lại xem, nếu một ngày hắn không chết thì một ngày thúc thúc hắn sẽ không an tâm! Con theo hắn, cuộc sống sau này của con nhất định sẽ rất mạo hiểm.”
“Con gái, ta và mẹ con khổ sở nuôi con khôn lớn, nâng niu con trong lòng bàn tay, che chở như bảo vật. Cho tới bây giờ đều không muốn để con chịu một chút uất ức, làm sao chúng ta có thể để cho con đưa mình vào nguy hiểm? Cho nên, chuyện này tuyệt đối sẽ không thương lượng!”
“Cha…”
Lời nói của Diệp Minh Đường như hàng ngàn cây châm đâm vào trái tim nàng. Miệng vết thương nhỏ nhắn, ấm áp mà tràn đầy đau xót. Nhưng nghĩ tới ba năm qua Lý Ngọc chịu đựng khổ sở, trong lòng Diệp Mộ Liễu càng thêm đau đớn.
“Cha, con gái bất hiếu, con gái biết cha vì muốn tốt cho con nhưng con rất yêu Lý Ngọc. Kiếp này, con gái không phải chàng không gả! Cha, cầu xin người thành toàn cho con.”
“Không được!”
Lời nói vẫn kiên định như cũ.
“Cha, con gái cầu xin người.”
Diệp Mộ Liễu “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất cầu xin.
“Xin cha thành toàn cho con gái, sau này dù sống hay chết, là vinh hoa phú quý hay nghèo đói, con gái tuyệt đối sẽ không hối hận. Nói xong, cúi đầu mạnh mẽ đụng xuống mặt đất.
Âm thanh đụng chạm nặng nề như đập vào trong lòng Diệp Minh Đường, làm cho hắn vừa lo lắng vừa đau lòng! Tức giận tích tụ trong lòng càng ngày càng tăng…
“Lão gia.” Diệp Lâm thị suy nghĩ nói.
“Con gái lớn đều sẽ không ở bên cạnh cha mẹ, nếu Liễu Nhi có lựa chọn của chính mình, liền nghe theo nàng thôi.”
“Đi, đi, đi!”
Nhìn vết máu trên trán con gái càng ngày càng rõ, ngọn lửa vô danh trong lòng Diệp Minh Đường đột nhiên bùng phát càng thêm mãnh liệt. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, oán hận nói.
“Có phải dù có đoạt tuyệt với cha mẹ, con cũng muốn ở cùng với hắn?”
“Vâng!” Diệp Mộ Liễu nghe vậy, hơi ngẩn người. một lúc sau mới cắn răng quật cường nói.
“Mong cha tha thứ cho con gái bất hiếu!”
Dứt lời, nước mặt lặng lẽ chảy xuống…
“Thôi, con đã kiên quyết như vậy, ta sẽ thành toàn cho con.”
Nhắm mắt, lại thở dài, cuối cùng lại mở mắt ra, sắc mặt Diệp Minh Đường lộ ra sự uy nghiêm và hàn ý, hơn nữa còn có chút cô đơn.
“Phu nhân, dùng gia pháp!”
“Lão gia…”
Diệp Lâm thị không đành lòng nói.
“Câm miệng!”
Diệp Minh Đường hung ác nói.
“Ý ta đã quyết, không cần nhiều lớn. Chịu xong 100roi, ngươi đi cùng hắn đi! Chỗ Hoàng thượng ta sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng duyên phận giữa chúng ta chấm dứt từ đây.”
Diệp Lâm thị nhìn hai cha con đều không chịu khuất phục, biết kết quả sẽ không thể nào thay đổi được, đành thở dài trong lòng, xoay người lấy gia pháp cho phu quân.
“Nếu hiện tại con hối hận vẫn còn kịp.”
Nhìn con gái cắn môi cố nén nước mắt, Diệp Minh Đường thản nhiên nói.
“Lòng con gái đã quyết.”
Diệp Mộ Liễu dập đầu xuống đất, nói:
“Mong cha đồng ý cho bọn con!”
“Hừ, không chịu tỉnh ngộ!”
Thấy con gái vẫn cố chấp, Diệp Minh Đường giận đến xanh mặt.
“Nếu như vậy cũng đừng trách ta nhẫn tâm!”
Dứt lời, cái roi vung lên, vừa muốn hạ xuống…
“Khoan!” Chiếc roi ở giữa không trung bất chợt bị một bàn tay giữ lại.
“Ta tự mình dạy con gái, không lẽ Lý công tử không phục?”
Diệp Minh Đường nhướng mày, tức giận trong mắt dày đặc.