Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 183

“Liễu Nhi, nói cho nàng một tin tức tốt. Du Bạch và Bắc Thiên Tuyết đã thuận lợi trở lại, nhưng mà nàng có biết không, Bắc Thiên Tuyết vậy mà lại yêu Du Bạch.”

Đưa tay vuốt vuốt sợi tóc rơi trên má Diệp Mộ Liễu, ánh mắt Lý Ngọc đầy chuyên chú, thâm tình, động tác hết sức cẩn thận.

“Nàng ta tự nguyện buông tha yêu cầu lúc trước, không cần quyền thế mà nàng vẫn khăng khăng chấp nhất, không cần vinh quang và phong quang Qúy phi, chỉ muốn cùng Du Bạch trải qua cuộc sống bình thường, bạc đầu giai lão.”

“Liễu Nhi, thì ra tình yêu có thể thay đổi một người, ngay cả một người luôn đặt công danh lợi lộc, tính toán tỉ mỉ như Bắc Thiên Tuyết mà cũng đồng ý vì Du Bạch mà buông tha tất cả. Nàng ta chắc chắn ta cầu còn không được mà thành toàn cho bọn họ, cho nên nàng ta mới nói với Trẫm, nàng ta đã là người của Du Bạch.”

“Thật ra nàng có biết không? Trẫm căn bản không tin chuyện mà quỷ gạo nấu thành cơm mà nàng ta nói. Trẫm cũng làm như nàng ta muốn, tuyệt đối không tức giận. Ngược lại, ta thật sự rất vui vẻ. Bởi vì chướng ngại lớn nhất việc Trẫm muốn vì nàng mà phá bỏ hậu cung rốt cuộc cũng xong rồi. Nhưng mà Liễu Nhi, ta đã nhốt Du Bạch vào thiên lao, nàng đoán xem, tại sao Trẫm phải làm như vậy?”

Cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của Diệp Mộ Liễu, nụ hôn hết sức cẩn thận, khóe môi Lý Ngọc tươi cười, mang theo một chút đắc ý giống như đứa trẻ.

“Thông minh như nàng, nhất định có thể hiểu được suy nghĩ của Trẫm có đúng không? Bắc Thiên Tuyết là công chúa của Bắc Minh quốc, lại là Qúy phi trên danh nghĩa của Đông Thương quốc. Trẫm và nàng ta chỉ có cái danh phu thê mà không có thực. Thành toàn cho bọn họ cũng là thành toàn cho nàng và ta, nói thì dễ mà làm mới thật sự khó biết bao?”

“Không nói đến đám cưới chính trị, liên quan đến lợi ích mật thiết của hai nước. Dù Trẫm có thuận lợi thuyết phục thần dân Đông thương quốc cũng không thể chắc chắn lão hồ ly Bắc Minh vương đồng ý chung thân này không. Cho nên Trẫm chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, định tội danh thông dâm cho Bắc Thiên Tuyết, bức Bắc Minh vương phải đi vào khuôn khổ.”

“Cho nên, Trẫm sẽ đày Bắc Thiên Tuyết vào lãnh cung. Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, Bắc Minh vương muốn không thừa nhận hôn sự này của bọn họ cũng không được! Liễu Nhi, có phải Trẫm cực kì gian trá hay không?”

Khóe môi tươi cười bỗng nhiên ảm đạm xuống. Đôi mắt Lý Ngọc hiện lên sự cô đơn.

“Liễu Nhi, nàng nhanh tỉnh dậy đi. Tỉnh lại nhìn Trẫm vì nàng tạo nên một gia đình mới, đã là ngày thứ bảy rồi, Hoàng thúc còn chưa trở về, Liễu Nhi, ta sắp không kiên trì nổi rồi...”

Ngoại trừ chờ đợi, hắn không thể làm được gì!

Bầu trời trong xanh, ánh sáng rực rỡ, rõ ràng là ánh mặt trời mùa thu rất ấm áp nhưng trong mắt của Lý Ngọc lại cảm thấy ánh mặt trời hết sức chói mắt.

Thanh nhi đưa mắt nhìn, Đế vương ở ngay bên cạnh, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt sưng lên, trong mắt hồng hồng bị những đường tơ máu che khuất, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Ngay cả Long bào màu vàng cao quý đẹp đẽ cũng không có cách nào che giấu được sự uể oải và tiều tụy hiện tại của hắn.

Khóe môi quét xuống sự uể oải và mệt mỏi, ý cười như có như không càng làm cho người ta cảm thấy không đành lòng.

“Hoàng thượng, nếu không người nghỉ ngơi ở Tử Vi cung một chút đi? đã hai ngày hai đêm người không chợp mắt rồi...”

“Không có gì đáng lo, Trẫm vẫn còn chịu được!”

Phất tay áo, Lý Ngọc không ngừng đi về phía trước.

Giờ phút này đã hạ triều, nên đến lúc ăn cơm của Liễu Nhi rồi, không thể tự mình đút thức ăn lỏng cho Liễu Nhi thì làm sao hắn có thể yên tâm được đây?

Việc này cần phần lớn thời gian, những thứ đồ ăn này không thể bị lãng phí như vậy...

“Thanh nhi, đã tám ngày rồi, Vương gia nhà ngươi bao lâu nữa mới trở về?”

Đi được vài bước, bỗng nhiên Lý Ngọc như nhớ tới điều gì, dừng chân, ánh mắt nhìn về phía Thanh nhi không còn sắc bén mà chỉ có sự bất lực và cầu xin.

“Chắc là nhanh thôi, Hoàng thượng. Vương gia người nhất định sẽ trở về đúng lúc. Lời của Vương gia nhà ta trước nay đến giờ luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên chưa tới giây phút cuối, Hoàng thượng nhất định không được buông xuôi...”

Ánh mắt Thanh nhi lóe lên, rũ hàng mi dài, che dấu sự lo lắng trong mắt.

Thật ra nàng không dám nói cho hắn, dựa theo tin tức Lý Ly dùng bồ câu đưa thư nói tối qua hắn đã về tới Hoàng thành!

Nhưng đã qua một đêm một chút tung tích của hắn cũng không có, ngay cả một chút tin tức cũng không truyền đến.

Nàng cũng đã lén phái người đi tìm hiểu, nhưng tin tức về Vương gia vẫn như cũ, như ném đá vào biển khơi.

Làm cho nàng không thể không nghi ngờ có phải Vương gia xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?

Nhưng lúc này nàng làm sao dám nói ra dự cảm không tốt nói cho nam tử đã lo lắng đến đỏ mắt đây?

“Trẫm biết.”

Ngoại trừ chờ đợi hắn còn biết cái gì cũng không thể làm!

Lần đầu tiên trong đời Lý Ngọc cảm thấy bản thân mình lại vô năng như vậy!

Hoàng thúc, ngươi có biết không? Nhìn người mình yêu từng chút từng chút chết đi, đây là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào...
Bình Luận (0)
Comment