“Quân quyền cũng bị thần thu hồi, chỉ là sự việc này thần phải dùng một chút thủ đoạn, thời gian quá mức cấp bách, cho nên sự tình không hoàn mỹ như trong kế hoạch, quân đội có chút căn cơ, khó tránh khỏi bị hao tổn, vẫn như khối u ác tính, thần không thể một lúc rút hết được.”
“Không sao, chỉ cần thu hồi quân quyền là được. Cái khác, chúng ta từ từ lấy về...”
Thấy đôi môi đỏ mọng đã mất đi độ bóng, khô bong da. Lý Ngọc vội vàng rót một chén nước từ trong bình trà đưa cho hắn, cười an ủi.
“Hoàng thúc thu võng sớm là vì chuyện Long Linh châu, người gấp rút trở về mới được sao?”
Ẩn ẩn bên trong đó, Lý Ngọc hiểu được chút gì đó. sở dĩ Lý Ly kiên trì phải đợi hắn trở về chính miệng nói cho hắn (LN) Long Linh châu ở nơi nào lại không tiếc mà đảo lộn kế hoạch, thu võng sớm.
Chắc chắn để lấy được Long Linh châu nhất định không dễ.
Suy nghĩ đến bọn hắn không có nhiều thời gian, Long Linh châu lại không dễ lấy được. Trong lòng Lý Ngọc như có khối đá nặng ngàn cân đè nặng.
Ngay cả thở cũng ngưng trệ...
“Đúng.”
Thu hết sự nghi vấn trong đôi mắt của Lý Ngọc, nụ cười trên gương mặt Lý Ly dần dần ảm đạm xuống.
Nếu không phải gấp gáp trở về để lấy được Long Linh châu để cứu Diệp Mộ Liễu, hắn làm sao lại đảo lộn kế hoạch ban đầu, tiến hành đám sát Trịnh Nhất Phong.
Làm sao lại bị thương? Hơn nữa trên đường về kinh bị người lai lịch không rõ đuổi giết, bản thân trúng kỳ độc?
Vì muốn nhanh chóng quay trở lại kinh thành, hắn dùng hết sức vận công bức độc tố trong cơ thể mình ra lại cưỡng chế dư độc trong cơ thể, ngày đêm chạy về.
Về đến kinh thành rốt cuộc cũng không chịu được nữa, bị dư độc trong cơ thể phản phệ, chảy vào lục phủ ngũ tạng...
Mà lúc ở ngoài cửa, hắn dùng chút sức lực cuối cùng chống đỡ mới làm cho bản thân không lộ sơ hở.
Nhưng đây không phải là thời điểm nói cho Lý Ngọc.
Việc gấp gáp trước mắt là phải cứu sinh mệnh của nữ tử chỉ còn hai ngày nữa.
“Hoàng thượng, Long Linh châu ở trong Hoàng lăng, nơi sâu nhất trong địa cung...”
Thu hồi ánh mắt nhìn về tẩm cung của Diệp Mộ Liễu, Lý Ly rũ mắt thản nhiên nói.
“Cái gì? Hoàng lăng?”
Đôi mắt Lý Ngọc hiện lên sự kinh ngạc, thoải mái nói.
Nếu không phải như vậy thì sao Hoàng thúc lại kiên trì muốn phải chờ hắn trở về chứ?
Chỉ cần có thể cứu nàng, ta cái gì cũng có thể vứt bỏ.
Hoàng lăng của Đông Thương quốc là chỗ an tang của các thế hệ Hoàng đế Long thị.
Nó tọa lạc tại Kinh Giao núi non trùng trùng, rừng núi xanh um tùm, phong cảnh xinh đẹp, uốn lượn quanh co, có một con sông vắt ngang giống như một con ngân xà.
Mặt bằng cao vút tầng mây, nguy nga sừng sững, ngôi mộ cao lớn bị núi non vây quanh, cùng những đám mây quây thành một chỗ.
Phạm vi lăng mộ rất lớn, khí thế hùng vĩ. Căn cứ vào kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, từ lúc Hoàng đế Đông thương quốc bắt đầu kiến tạp thì cũng hơn hai mươi năm.
Trải qua các đời Hoàng đế sửa chữa, bố cục hết sức tinh vi, kết cấu quỷ dị, cơ quan ngầm vô số, rất khó để vào, không có cách nào để vượt qua.
Nhất là tế đàn trong Hoàng lăng càng khó ra được, nói chính xác là một cái mê cung.
Mà Hoàng lăng Đông thương quốc trong truyền thuyết trải qua vu thuật thi pháp, có thể đi vào địa đàn Hoàng lăng thì chỉ có các Hoàng đế.
Khó trách Lý Ly kiên trì chờ hắn trở về!
Loại tình hình này, muốn lấy Long Linh châu trong Hoàng lăng quả thực là cửu tử nhất sinh...
“Hoàng thượng, Long Linh châu là đồ dùng để tế đàn trong Hoàng lăng, theo thần biết, lúc trước Phụ hoàng để Long Linh châu trong tế đàn vì lúc đó Quốc sư thay Phụ hoàng bói một quẻ, nói chỉ có như vậy mới có thể tăng cường long mạch của Đông thương quốc ta, kéo dài vận mệnh quốc gia, để cho Long thị chúng ta thiên thu muôn đời, chúa tể Đông thương quốc.”
Dừng một chút, Lý Ly tiếp tục nói:
“Vì vậy, vì phòng ngừa bọn đạo chích trộm đi Long Linh châu, bản đồ ba tầng tế đàn trong Hoàng lăng đã sớm bị tiêu hủy, hiện tại bản đồ còn lại về Hoàng lăng trong cung có chỉ có một hai tầng mà thôi.”
Hoàng lăng Đông thương quốc tổng cộng chia làm năm tầng, mà tế đàn Hoàng lăng lại nằm ở tầng thứ năm. Bản đồ đã bị hủy, có nghĩa là muốn lấy được Long Linh châu thì muốn qua ba tầng còn lại đều phải dựa vào khả năng của Lý Ngọc rồi.”
“Vận mệnh quốc gia bất quá chỉ là sự huyễn hoặc gì đó, thiên thu muôn đời chỉ là thứ hư vô mờ mịt. Chỉ cần có thể cứu được Liễu Nhi, ta không ngại hủy đi Long mạch gì gì đó, cái linh khí gì gì đó...”
“Ta biết.”
Lý Ly gật đầu bày tỏ đồng ý.
Một quốc gia muốn ổn định và hòa bình lâu dài không phải dựa vào long mạch gì đó mà được!
Quốc gia quyết định do người, quân chủ quyết định do dân! Cho dù quốc gia có vận mệnh tốt, long mạch tốt cũng sẽ bị hủy trên tay hôn quân.