“Còn cái gì nữa?”
Trong lòng Lý Ngọc trầm xuống, giọng nói khẩn trương.
“Hơn nữa càng phát tác thường xuyên, thời gian hôn mê cũng lâu hơn. Đến cuối cùng... vài ngày cuối cùng, Vương gia vẫn ở trong trạng thái hôn mê cho đến lúc chết...”
Mỗi từ mỗi câu của Chu thái y như càng đâm sâu vào lòng Lý Ngọc, đến cuối cùng, lòng hắn như có một hòn đá ngàn cân đè nặng, khó thở...
“Chu thái y, dù bất cứ biện pháp nào, ngươi đều phải bảo trụ Hoàng thúc cho Trẫm.”
Hai tay nắm chặt thành quyền, lộ ra kinh mạch màu xanh, Lý Ngọc gằn từng tiếng, âm thanh lạnh lẽo như đến từ địa ngục.
“Nếu không, lúc Hoàng thúc tắt thở là lúc mạng các ngươi cũng không còn.”
“Thần...”
Chu thái y đổ mồ hôi lạnh, đối mặt với Đế vương không phân rõ phải trái, thật không biết nói gì.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của mọi người trong phòng...
“Hoàng thượng...”
Nam tử nằm trên giường đột nhiên mở mắt, âm thanh khàn khàn nhưng hết sức rõ ràng.
“Hoàng thượng khổ tâm vì vi thần, thần vô cùng cảm kích. Nhưng Hoàng thượng, đừng làm khó dễ Chu thái y, hắn đã cố gắng hết sức...”
“Hoàng thúc, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh.”
Nhìn nam tử nằm trên giường đang mỉm cười với mình, đáy mắt đầy ôn nhu, âm thanh Lý Ngọc nghẹn ngào, ba bước thành hai bước đến trước mặt Lý Ly, gắt gao cầm chặt tay hắn.
“Người... có khỏe không?”
“Ta vẫn còn tốt, Hoàng thượng bảo bọn họ đi ra ngoài đi. Nhân lúc ta còn tỉnh táo, chúng ta ngồi nói chuyện một lúc đi.”
Giờ phút này gương mặt Lý Ly bình tĩnh như nước, không nhìn ra được một chút gợn sóng, nhưng những lời này Lý Ngọc đã biết, hắn đã nghe được đối thoại của mình và Chu thái y.
Cổ họng như có gì chắn ngang, một lúc sau Lý Ngọc mới khó khăn gật đầu, nặn ra một tiếng ‘được’.
Trong phòng chỉ còn lại thúc cháu hai người, nhìn khóe môi kéo xuống, sắc mặt ủ dột của Lý Ngọc, khóe môi Lý Ly nhếch lên một vòng cung.
" Hoàng thượng, đừng như vậy. Sống chết có số, phú quý do trời. Những thứ này chúng ta đều không thể cưỡng cầu.”
“Hoàng thúc...”
Giờ khắc này, trong lòng Lý Ngọc có hàng ngàn hàng vạn từ ngữ nhưng không biết phải nói gì.
“Hoàng thượng, thần tin Hoàng thượng có thể làm một vị Hoàng đế tốt, có một số thứ dù sớm hay muộn người cũng phải đối mặt, làm một Đế vương, có đôi khi phải ngoan độc, học cách bỏ qua. Nếu người không thể nắm được thì làm sao có thể quản lý một quốc gia lớn cho tốt.”
“Thiên nhi đã biết.”
Nghe lời dạy bảo của Lý Ly, trái tim Lý Ngọc như bị ngọn đao chém qua, đau không chịu nổi.
“Hoàng thúc yên tâm, Trẫm nhất định làm một Hoàng đế tốt.”
Lý Ngọc gằn từng chữ, lời thề son sắt, cam đoan với Lý Ly, càng giống như một lời hứa.
“Nếu Hoàng thượng đã có quyết tâm này, đó là phúc của tổ tiên Long thị, và may mắn của giang sơn xã tắc, lê dân bách tính.”
Gật đầu, Lý Ly nở nụ cười.
“Nếu như vậy, Hoàng thượng hãy bỏ qua thần đi, qua được cửa này, thứ có thể làm cho người vướng bận ở thế gian này sẽ không còn nữa...”
“Hoàng thúc...”
Ánh mắt Lý Ngọc đầy đau đớn, mở miệng muốn nói lại không nói được gì.
“Hoàng thượng, chuyện của công chúa Bắc Minh người định xử lý như thế nào.”
Thấy vậy, Lý Ly cười cười dời đề tài này đi.
“Qua một cửa này, chướng ngại trên con đường Hoàng thượng vì Hoàng hậu nương nương phế bỏ lục cung cũng dễ dàng hơn một nửa.”
“Bắc Minh vương phái Nhị hoàng tử đại diện cho mình, vị Nhị hoàng tử này cùng với Bắc Thiên Tuyết cùng mẹ sinh ra, tình cảm thân thiết. Hôm nay Trẫm đã thử hắn, nếu Trẫm đoán không sai, chuyện này chắc không vấn đề gì.”
Thấy Lý Ly vui vẻ, Lý Ngọc cũng vui vẻ theo.
“Bắc Thiên Tuyết là nữ trung hào kiệt, trước ban cho cái chết sau đó tạo một danh phận mới, nói nàng đã cùng Du Bạch gạo nấu thành cơm. Bắc Minh vương chắc chắn sẽ không nói gì được. Dù sao đó cũng là con gái của hắn, không phải sao? Chỉ cần Trẫm chịu buông tay, hắn tất nhiên sẽ không quản chuyện Bắc Thiên Tuyết nữa.”