Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 213

Vào phòng bếp, phất tay cho mọi người lui ra, Diệp Mộ Liễu để Thanh nhi ở lại phụ tá cùng mình, còn cả Ninh Hoa cùng nằng nặc đòi ở lại theo.

Trong phòng bếp, Diệp Mộ Liễu và Ninh Hoa người ngồi nặn bánh, cười đùa với nhau vui vẻ, trên gương mặt của Ninh Hoa chỉ có bột mì và nụ cười tươi như hoa, giường như việc chia tay với mẹ ruột không có gì ảnh hưởng với con bé hoặc do nó cảm nhận được tình cảm Diệp Mộ Liễu dành cho nó mà không hề sợ hãi.

" Thanh nhi, ta muốn làm canh cá nấu tiêu, ngươi đi bắt cá đến đây. Đợi bánh phù dung làm xong thì sẽ nấu. "

Vừa nặn bánh, Diệp Mộ Liễu vừa quay đầu căn dặn Thanh nhi chuẩn bị cá giúp mình.

" Vâng, nương nương. "

Bánh vừa nặn xong thì Thanh nhi cũng mang cá đã xử lý sạch sẽ để trên bàn. Diệp Mộ Liễu để Thanh nhi mang Ninh Hoa đi rửa tay còn mình thì cất bánh đi để chuẩn bị nấu canh.

Cầm con cá trên tay, một cỗ mùi tanh ấp vào mũi Diệp Mộ Liễu, dạ dày cuồn cuộn không nhịn được mà nôn thốc ra ngoài. Thanh nhi thấy vậy thả Ninh Hoa ra, gương mặt lo lắng chạy đến.

" Nương nương, người làm sao, có chỗ nào không khỏe sao? Nô tì đi gọi Hoàng thượng và Lãnh cô nương tới. "

Vừa nói xong, Thanh nhi đã chạy bẵng đi gọi Lý Ngọc tới.

Đang ngồi đọc sách chờ ngọ thiện ở Tử Vi cung, Lý Ngọc bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập, ngẩng đầu lại thấy Thanh nhi hớt ha hớt hải chạy tới.

" Hoàng thượng, nương… nương nương vừa nãy nôn mửa, người mau tới. "

Lý Ngọc bật dậy, sắc mặt hoảng hốt, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này Thanh nhi mới chạy đi mời Lãnh Yên đến.

Vừa vào tới cửa, nhìn thấy Ninh Hoa như muốn khóc chạy ù ra ngoài, Lý Ngọc vội vàng kéo lại.

" Ninh nhi, Mẫu hậu con đâu, sao con lại chạy ra ngoài? "

" Mẫu hậu, Phụ hoàng… Mẫu hậu người nôn lợi hại, đang ngồi nghỉ ở trên ghế, con…con đi gọi Thái y cứu Mẫu hậu. "

Ninh Hoa vừa khóc vừa nói. Thấy vậy, Lý Ngọc nhanh chóng ôm bé lên rồi chạy vào phòng.

Đập vào mắt Lý Ngọc là cảnh Diệp Mộ Liễu đang nôn mửa, mặt mũi tái xanh, một tay dựa vào bàn bếp.

Lý Ngọc thấy vậy liền thả Ninh Hoa xuống rồi chạy ngay tới chỗ Diệp Mộ Liễu.

" Liễu Nhi, nàng sao rồi, không khỏe ở đâu? "

Nhìn nàng như vậy, Lý Ngọc đau lòng không thôi, vừa nói vừa vỗ vỗ sau lưng nàng.

Thấy Lý Ngọc đang lo lắng nhìn mình, Diệp Mộ Liễu cố gắng nở nụ cười trấn an.

" Hoàng thượng, ta không sao, chàng không cần lo lắng. Mau dìu ta đến ghế ngồi, đừng làm Ninh Hoa sợ. "

Cẩn thận dìu Diệp Mộ Liễu ngồi xuống ghế, Lý Ngọc chạy đi tìm nước cho nàng súc miệng.

Diệp Mộ Liễu vừa súc miệng xong thì Thanh nhi và Lãnh Hàn Yên cũng tới, Thanh nhi bế Ninh Hoa trên tay còn Lãnh Hàn Yên thì đi đến chỗ Diệp Mộ Liễu.

" Liễu tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, để ta bắt mạch cho tỷ. "

Nói xong, Lãnh Hành Yên đưa tay bắt mạch. Một giây sau, gương mặt Lãnh Hàn Yên mới dịu đi, cố gắng bình thản nhìn Lý Ngọc.

" Hoàng thượng, ta có chuyện muốn nói với ngài. "

Nhìn sắc mặt Lãnh Hàn Yên như vậy, trái tim của Lý Ngọc lại căng lên, vội vàng nói:

" Nhị công chúa, Liễu Nhi nàng sao rồi, có bị đau chỗ nào hay không?Có… à Cô nương có gì muốn nói với ta thì nhanh nói đi. "

Nhìn bộ dáng lo lắng của Lý Ngọc như vậy, Lãnh Hàn Yên cũng không trêu chọc hắn nữa lại làm hắn lo lắng thêm, chỉ hắng giọng nói từ từ.

" Cũng không có gì, chỉ là Trù phòng của Đông thương quốc ít người đến nỗi Hoàng hậu nương nương phải tự mình vào bếp sao? Chuyện vất vả như vậy sao có thể để cho  một nữ tử mang thai vào được cơ chứ? "

Lãnh Hàn Yên vừa nói xong chỉ thấy trong phòng yên tĩnh dị thường, Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu thì ngẩn ra, Ninh Hoa không biết gì cứ khóc thút thít.

Thật là, mấy người này không phải bị dọa ngốc rồi đấy chứ? Nàng cũng đâu có nói gì nghiêm trọng đâu nhỉ?

Sau giây phút ngẩn người, vẫn là Thanh nhi phản ứng sớm, vội vàng hô to:

" Lãnh cô nương, ngươi nói gì? Nương nương nhà ta… người… người mang thai sao? "

Diệp Mộ Liễu và Lý Ngọc cũng hồi phục tinh thần, như không tin vào lỗ tai mình.

Lý Ngọc vội vàng lên tiếng:

" Nhị công chúa, ngươi… ngươi nói thật sao. Liễu Nhi nàng… nàng có thai sao? Ngươi không gạt ta đúng không? "

" Liễu Nhi, nàng ấy nói đúng phải không? Là ta không nghe nhầm đúng không? "

Giờ phút này Lý Ngọc không hiểu tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, trái tim căng lên lại đập rộn ràng, trong đầu như có muôn vàn pháo hoa đang nổ tung, giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chạy xuống rơi xuống bàn tay của Diệp Mộ Liễu đang được hắn nắm chặt.

" Hoàng thượng, người không nghe nhầm, ta nghe thấy, Thanh nhi cũng nghe thấy. "

" Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương. "

Tất cả thái giám và cung nữ trong phòng đều quỳ xuống chúc mừng, nhất thời cả Trù phòng rộn ràng cả lên.

Chợt Lý Ngọc ôm lấy Diệp Mộ Liễu, hắn chỉ muốn ôm nàng xoay một vòng, thật muốn chiếu cáo thiên hạ, hắn và Liễu Nhi đã có đứa con chung của hai người, hắn sắp được làm cha, là người hạnh phúc nhất trên đời này.

May mà Lãnh Hàn Yên kịp thời nhắc nhở.

" Hoàng thượng, chúc mừng ngài, nhưng mà Liễu tỷ tỷ vì mới bệnh nặng, giờ mang thai nên sức khỏe không được tốt, ngài đừng làm gì để tỷ ấy kích động lại động thai khí, lúc đó không cười được nữa đâu. "

Vừa nghe Lãnh Hàn Yên nói thế, Lý Ngọc mới phản ứng lại, nhanh chóng phân phó mọi người giải tán, còn mình thì bế Diệp Mộ Liễu về Tử Vi cung.

Tin tức Hoàng hậu nương nương mang thai nhanh chóng truyền khắp hoàng cung, ngày hôm nay, khắp ngõ lớn hẻm nhỏ kinh thành ai ai đều biết Hoàng hậu nương nương của bọn họ mang Long thai, khắp nơi vui mừng.

" Lãnh cô nương, ngươi phải cẩn thận rồi, nếu còn phòng thủ như vậy, Bổn vương sẽ không hạ thủ lưu tình đâu. "

Hạ con cờ xuống, ánh mắt Lý Ly mỉm cười đầy dịu dàng.

" Ván này ta lại thua rồi. "

Cúi đầu nhìn thế cục bàn cơ, Lãnh Hàn Yên cầm quân cờ trong tay, cười cười.

" Hình như tâm tình của Vương gia rất tốt. "

Gương mặt tuấn mỹ tuy có chút tái nhợt nhưng làn da đã hồng hào hơn so với trước kia.

" Có chuyện gì tốt chia sẻ với Lãnh Yên được không? "

" Lãnh Yên cô nương cũng biết, hôm nay Hoàng thượng lên triều ra một chiếu thư đồng ý cho Ninh phi xuất gia? "

Cho cờ vào hộp, Lý Ly đứng dậy khoanh tay đến bên giường, ánh mắt trầm như bóng đêm, nhưng đầy tinh thần.

" Không chỉ như vậy, Hoàng thượng còn ban chỉ, từ nay về sau phế bỏ hậu cung, trừ Hoàng hậu ra thì không có phi tần nào nữa. "

" Việc này ta cũng nghe nói qua. Lai nói Hoàng thượng đúng là vị Đế vương khó cầu. "

Cười gật đầu, Lãnh Hàn Yên nhìn chằm chằm vào Lý Ly.

" Ta còn nghe nói, triều thần hôm nay có dị nghị. Nhưng chuyện Hoàng hậu mang Long thai giống như pháp bảo làm cho các đại thần không còn lời nào để nói. "

Nhưng mà Vương gia, chuyện này đáng mừng thật nhưng có liên quan gì tới ngài vậy?

Vì sao ngài lại vui mừng, vì ai mà vui?

Nghĩ đến Hậu cung có tin đồn, trong đầu Lãnh Hàn Yên hiện lên một suy nghĩ. Hay là…

Khó trách lúc trước ngay cả mạng sống hắn cũng không cần, sau đó lại muốn nàng cứu sống hắn.

Thì ra là vậy.

" Nói đến chuyện này, Phụ hoàng và Mẫu hậu của Lãnh cô nương mới là tấm gương cho mọi người. "

Lý Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nhìn đám mây nhàn nhã trôi trên bầu trời, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

" Nhớ ngày đó ta quen Phụ hoàng của cô nương, ông ấy vì Mẫu hậu của ngươi tình nguyện để Hoàng thất Tây Việt quốc không người thừa kế, thật làm cho người ta khâm phục không thôi. Không phải nam tử nào trên thế gian này đều có thể làm được như vậy, nhất là một Đế vương như hắn. "

Thở dài một hơi, Lý Ly cảm thán nói.

" Nếu ông ấy không thật lòng yêu Mẫu hậu ngươi thì sẽ không bao giờ để Tây Việt quốc không có người nối  nghiệp. "
Bình Luận (0)
Comment