Đã năm năm, năm năm qua nàng không ngừng đi khắp tứ quốc tìm kiếm Thần Long Huyết nhưng dù thế nào đi nữa cứ một năm nàng sẽ quay trở về đỉnh Tuyết sơn nhìn hắn một lần, nhìn gương mặt đang ngủ say nhưng vẫn như ngày đó, dung nhan tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, mày kiếm lúc nào cũng giương cao đầy khí phách, cũng là gương mặt này bao đêm qua vẫn luôn khắc ghi trong đầu nàng.
Không biết từ lúc nào gương mặt đó vẫn theo nàng không bao giờ biến mất.
Có lẽ là khi nhìn thấy nam tử đầu đội trời chân đạp đất lại dễ dàng buông xuôi tất cả để thành toàn cho cả thiên hạ, cho người mình yêu. Nàng cảm động, cảm động cho tấm chân tình không ai biết đến, không được đền đáp đó của hắn.
Hay khoảnh khắc hắn không còn chút sức lực, đau đớn ngã vào lòng nàng nhưng không một lời oán hận ông trời không công bằng với hắn mà vẫn mỉm cười đón nhất tất cả, hắn như vậy làm cho lòng nàng đau xót, quyết tâm trả giá tất cả chỉ để có thể cứu được hắn...
Ở trên mặt quan tài băng, di di ngón tay như muốn vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt đang ngủ say của Lý Ly, ánh mắt của nàng đầy dịu dàng và lưu luyến.
“Lý Ly, chờ ta, chờ ta mang thần long huyết về cứu chàng!”
Mấp máy môi, bàn tay nắm chặt thành quyền, Lãnh Hàn Yên lưu luyến rời đi.
Bốn nước trên khắp đại lục nàng đã đi qua ba nước, không hề có một chút thông tin về thần long huyết, hiện tại nơi nàng có thể đến chỉ có thể là Nam Nhạc xa xôi, chỉ mong chuyến đi lần này sẽ có một chút thông tin hữu ích.
(Đông Thương, Tây Việt, Nam Nhạc, Bắc Minh quốc nhé mn.)
Để đến được Nam Nhạc, nàng cần phải đi qua khu rừng rậm tiếp giáp Tây Việt.
Róc rách, róc rách, bên tai truyền đến tiếng nước chảy, hai mắt Lãnh Hàn Yên sáng lên, trong đầu hiện lên một chữ ‘suối’. Nhanh chân bước về hướng có tiếng nước chảy, một lúc sau, một dòng nước trong veo hiện ra trước mắt nàng.
Đến gần dòng nước mát lạnh, vốc nước hất lên mặt, cảm nhận được sự thoải mái, mát mẻ, Lãnh Hàn Yên nở nụ cười thỏa mãn, nụ cười rực rỡ xinh đẹp trên gương mặt của nàng như xóa tan đám sương lạnh luôn bao phủ trên gương mặt đó.
Cách đó không xa, một nam tử đeo mặt nạ bạc trong bụi cỏ si mê nhìn nàng nhưng nàng vẫn không hay biết, vẫn thoải mái vui vẻ nghỉ ngơi bên cạnh dòng suối.
Một lúc sau, nam tử như gặp phải đau đớn kịch liệt, bàn tay nắm chặt thành quyền, có lẽ không thể chịu được nữa mà ngất đi.
“Xoạt...”
Tuy Lãnh Hàn Yên không biết võ công nhưng thính giác thì cực kì nhanh nhạy, thu hồi nụ cười trên mặt, cả người bao phủ sự lạnh lùng, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn bốn phía trong rừng cây.
“Ai?...”
Bốn phía vẫn yên tĩnh như cũ, Lãnh Hàn Yên ngưng thở quan sát kĩ hơn, bỗng nhiên nàng phát hiện có mùi máu thoang thoảng đâu đó, lần theo mùi máu nàng đi về phía lùm cây đằng trước.
Một nam tử toàn thân áo bào đỏ, trên người có vài vết cắt, đeo mặt nạ bạc tay cầm một cây sáo ngọc. Nhìn qua có lẽ hắn bị thương rất nặng, không chịu nổi mới hôn mê.
Không biết hắn là người xấu hay người tốt nhưng là một người hành y nàng không thể thấy chết mà không cứu.
Nhanh chóng dìu nam tử ra khỏi lùm cây, đặt hắn đến chỗ sạch sẽ sau đó mới kiểm tra vết thương trên người hắn. Sau khi cởi hết trang phục phía trên của nam tử, có nhiều vết thương nông sâu khác nhau nhưng đều không nguy hiểm, chỉ có ở cánh tay trái có một dấu hình như do ngân châm nhỏ tạo thành, vùng da xung quanh đều đã chuyển đen, chắc chắn là trúng độc.
Cầm tay bắt mạch cho nam tử mới biết hắn trúng độc thất độc xà, độc này nói mạnh không mạnh mà nói nhẹ cũng không nhẹ, bảy ngày không có thuốc giải thì chỉ có thể đến báo danh với Diêm Vương.
Hiện tại trên người nàng chỉ có thuốc trị thương và một ít giải độc hoàn có thể bảo trì tâm mạch cho hắn.
Nhanh chóng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương lại cho hắn uống một viên giải độc hoàn xong nàng chỉ có thể chờ đến lúc hắn tỉnh lại.
Nhìn trời đã sắp tối, nàng tranh thủ đi nhặt một ít củi khô về nhóm lửa tiện thể tìm thêm một ít hoa quả dại trong rừng. Lương khô nàng tích trữ phải để dành đi đường cho đến khi vào thành nên không thể lãng phí.
Ôm củi và một ít quả dại trở về thấy nam tử đó vẫn còn hôn mê, đúng lúc trời vừa tối đành phải nhóm củi lên. Một lúc sau, thấy bên cạnh có tiếng động, nàng nghiêng đầu nhìn sang thì thấy nam tử bên cạnh đang nhìn nàng chằm chằm.
Phong Dật Hành vừa trong cơn mê tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân rã rời, miệng đắng lưỡi khô.
Đáng chết, chỉ sơ sẩy một chút mới để cho mấy con chuột đó hạ dược lên người nên mới đến nông nỗi này. Các ngươi đừng để cho lão tử bắt được, lão tử lột da các ngươi, bằm chặt các ngươi cho Hắc Phong nhà ta ăn. Oán thầm trong lòng, lúc này Phong Dật Hành mới để ý xung quanh.
Cả khu rừng chìm trong bóng tối, hắn chỉ thấy được một đống lửa đang cháy cách đó không xa và một bóng người đang dựa vào thân cây. Quan sát kĩ mới nhận ra đó là nữ tử bên bờ suối trước khi hôn mê hắn nhìn thấy.
Thu lại sát khí quanh người, hắng giọng một tiếng ‘khụ’ để nàng biết hắn đã tỉnh.
Nghe thấy tiếng khụ, Lãnh Hàn Yên quay đầu nhìn qua, thấy hắn đã tỉnh cũng không có động tác gì thêm.
Chờ một lúc vẫn không thấy nàng đáp trả hắn, Phong Hành Dật thầm nghĩ, không phải hắn nhìn nhầm đấy chứ, rõ ràng lúc trước còn vui vẻ như vậy tại sao mới một lúc lại lạnh lùng rồi, nhìn qua chẳng khác bộ dáng hắn chút nào.
Cúi đầu kiểm tra thân thể thấy vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, xem ra là cô nương kia xử lý, tay nghề có vẻ rất tốt, thủ pháp giống như thường xuyên băng bó vết thương. Cũng nên cảm ơn người ta một tiếng, dù sao cũng không thể im lặng mãi như vậy được.
“Cô nương, là nàng băng bó giúp ta sao, thành thật cảm ơn.”
“Không có gì, đó là việc ta nên làm.” Nàng cũng không cần hắn phải cảm ơn.
“Tại hạ là Phong Dật Hành, xin hỏi quý danh cô nương.” Trên giang hồ biệt hiệu của hắn không ai không biết nhưng tên thật của hắn với biệt hiệu này thì không phải ai cũng biết, nói ra cũng không sợ lộ thân phận, dù sao nói ra biệt hiệu của hắn còn sợ dọa nàng bỏ chạy.
“...”
Vẫn không được đáp lại, hắn không có sức quyến rũ như vậy từ lúc nào thế?
Hai người vẫn duy trì im lặng, thấy nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn vừa tỉnh lại không thể nào ngủ tiếp nên đành dựa vào gốc cây ngắm nàng. Dù sao có hỏi nữa e rằng lại không có câu trả lời.
Vừa ngắm cô nương nhà người ta hắn thầm nghĩ hẳn không giàu sang cũng phú quý, cả người một thân nam trang nhưng không thể che giấu được sự cao quý của mình, chỉ là vóc người xinh đẹp đó với cái mặt lạnh của nàng sao mà khác nhau quá vậy, không biết nàng mặc nữ trang mỉm cười một cái thì sẽ như thế nào nhỉ? Còn chưa kể con gái một thân một mình vào rừng làm cái gì? Không sợ gặp thổ phỉ sao?
Ước chừng hai khắc sau Lãnh Hàn Yên mở mắt ra, cảm thấy đói bụng đành bắt đầu mang hoa quả dại hái được tới dòng suối rửa sạch sau đó quay lại mang quả dại chia cho Phong Dật Hành một nửa, còn mình thì quay trở lại chỗ cũ.
“Cám ơn.” Thì ra nàng vẫn quan tâm đến hắn.
Rốp, vị chua chát truyền vào khoang miệng, ôi mẹ ơi, lần đầu tiên trong đời hắn thấy thứ kinh khủng như vậy. Nhưng vì đói bụng hắn vẫn phải cố mà ăn, chờ đám thuộc hạ tới không biết đến lúc nào.
“Cô nương, nhà nàng ở đâu, tại sao là cô nương lại một thân một mình đi vào rừng như vậy? Nàng không sợ sao?”
“Ta chỉ đi du lịch mà thôi.”
Du lịch sao, nhìn thân nam trang trên người nàng, chắc là tiểu như nhà nào đó bỏ nhà đi chơi mà thôi.
" Không biết cô nương muốn đi đâu tiếp theo? " Thấy nàng đã dần đáp lời, hắn cũng không ngại lắm mồm một chút.
" Ta chọn Nam Nhạc làm điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến đi của mình, không biết tiếp theo ngươi đi đâu, nhìn độc trong người ngươi không giải sớm không hay đâu. " Nàng cũng rảnh để tò mò vì sao hắn lại bị thương như vậy.
" Ta nghĩ chúng ta có thể đồng hành cùng nhau rồi. " Thật tốt, có lý do để quang minh chính đại đồng hành cùng nàng. " Ta đang dự định tới kinh thành Nam Nhạc, cô nương yên tâm, ta sẽ không làm phiền nàng. "