Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu sáng cả mặt đất.
Phủ Tả tướng Dung Hành Phu canh gác nghiêm ngặt, bên tường phía Nam đột nhiên có mấy bóng đen nhảy vào, nhẹ nhàng tránh đi đám lính gác đêm.
Một lúc sau, bên ngoài thư phòng tối đen như mực, Phong Dật Hành dùng ngón tay búng chưởng lực một cái, một lỗ nhỏ xuyên qua tấm vải chắn trên cánh cửa xuất hiện.
Không thấy có trận pháp, đoàn người lẳng lặng tiến vào.
Nhẹ nhàng mỗi người một góc tìm kiếm, đối với cao thủ như bọn họ mà nói, việc nhìn bóng đêm không ảnh hưởng chút nào, chỉ có Lãnh Hàn Yên giờ phút này đứng một mình cạnh cửa tránh làm vướng tay vướng chân bọn họ. Cẩn thận di chuyển sang bên cạnh một chút, Lãnh Hàn Yên vô tình dẫm phải một vật gì đó dưới chân mà nàng không phát hiện.
“Cạch.” Tiếng chốt mật thất mở ra, nhóm người quay đầu nhìn lại, có mật thất.
Phong Dật Hành chạy tới kéo Lãnh Hàn Yên vẫn đang mải tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.
Đoàn người dần dần đi vào mật thất, dùng một viên dạ minh châu chiếu sáng đường đi, ước chừng một ly trà nhỏ, bọn họ nhìn thấy một căn phòng chứa đầy kho báu vàng bạc từng thùng gỗ lớn, một phòng khác toàn bảo đao và các kì trân dị bảo.
“Nhanh, chúng ta phải nhanh chóng tìm được thần long huyết.” Phong Dật Hành ra lệnh.
Tìm kiếm, tìm kiếm, bỗng dưng Lãnh Hàn Yên phát hiện một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, mở ra thì chiếc hà bao màu tím đập vào mắt nàng.
Là nó, nhất định là nó, nó là hà bao năm xưa nàng may cho sư phó.
Nhanh chóng mở túi ra, thần long huyết hiện ra đúng như mô tả của sư phó, đỏ như máu, cô đọng như giọt nước lóe lên tia sáng kì dị.
“Đây rồi, chính là nó.” Lãnh Hàn Yên quay sang thông báo.
Mọi người dừng lại động tác chạy tới vây quanh xem. Đột nhiên lỗ tai giật giật, chắc chắn có người đến.
" Nhanh rút lui thôi. "
Dứt lời, Phong Dật Hành túm chặt tay Lãnh Hàn Yên chạy nhanh ra cửa.
Khi đám người vừa ra đến cửa mật thất thì đã bị quân lính bao quanh.
Đám binh lính nép ra tạo thành một con đường, một nam tử trung niên cao lớn, gương mặt hung ác đi tới.
" Tốt, giỏi cho lũ đạo tặc các ngươi cả gan vào phủ Tả tướng trộm cắp. Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta. " Nói xong liền vung tay lên.
Binh lính ào ạt xông vào, đám người ra sức chống đỡ, hết lớp này đến lớp khác ngã xuống.
Dung Hành Phu ở ngoài quan sát, đôi mắt cáo già nheo lại, phát hiện Phong Dật Hành vừa đánh vừa cố bảo vệ cho một người nữa. Nam tử kia nhỏ bé, gầy gò, tay không ngừng vung ra nắm thuốc bột, từng người từng người gặp phải đều ngã xuống.
" Người đâu, bắt sống hai người bọn chúng cho ta. " Vừa ra lệnh vừa chỉ tay về phía hai người Phong Dật Hành và Lãnh Hàn Yên.
Quân lính chia ra, một nửa đối phó với hai người bọn họ, một nửa đối phó với những người còn lại.
Đột nhiên Phong Dật Hành mở được đường ra ngoài, kéo Lãnh Hàn Yên chạy nhanh về phía trước.
" Dám chạy ư, để xem các người có bản lãnh đó không. "
Lời nói vừa dứt, bàn tay Dung Hành Phu nhanh chóng tung chưởng bổ về phía lưng Lãnh Hàn Yên.
" Bụp. " Một ngụm máu trong miệng Phong Dật Hành phun ra
" Chủ nhân… "
" Này, ngươi không sao chứ? " Lãnh Hàn Yên được Phong Dật Hành ôm vào trong người nhanh chóng ngẩng đầu quan sát hắn.
" Ta không sao, đi thôi. " Cố gắng mỉm cười trấn an nàng, hắn vận công tung người nhảy ra ngoài.
" Hừ. " Dám ở trong nhà hắn làm đạo tặc.
Như chợt nhớ tới điều gì, Dung Hành Phu nhanh chóng chạy vào mật thất.
Vừa vào mật thất, hắn chạy nhanh đến chỗ cất giấu thần long huyết, trống không.
" Khốn khiếp, người đâu, điều tra đám người đó cho ta. " Dám ăn cắp Thần long huyết của hắn, đúng là chán sống.
Về đến phủ, Lãnh Hàn Yên đỡ Phong Dật Hành sắp không chống đỡ được vào phòng của hắn.
Đưa tay dò mạch tượng, kinh mạch trong người không ổn định, khí tức không được điều hòa, không được một lát hắn đã lâm vào hôn mê.
Đỡ hắn nằm xuống giường, đắp chăn lại cho hắn, đúng lúc đó đoàn người cũng trở về.
" Lãnh công tử, sư huynh sao rồi? " Mộ Dung Thiếu Khanh nhảy vào, sau đã cả đám cũng vào theo, gương mặt ai cũng đều lo lắng.
" Hắn trúng độc chưởng bí tịch của Tả thừa tướng, kinh mạch hỗn đoạn, ta cần phải châm cứu, các ngươi tìm một người có nội công cao thâm hơn hắn về đây, nếu không sẽ không cứu được hắn. " Lãnh Hàn Yên cẩn thận dặn dò.
" Được, ta sẽ lên núi tìm sư phụ. " Nói xong, Mộ Dung Thiếu Khanh như một cơn gió chạy đi mất.
Lãnh Hàn Yên đi tới bàn uống trà viết liền một mạch.
‘Phù’ thổi khô mực trên giấy, Lãnh Hàn Yên đưa cho một ám vệ.
" Ngươi nhanh chóng đi bốc thuốc theo đơn này, một đơn phía trên là thuốc sắc để uống, còn đơn phía dưới ngươi phân phó người chuẩn bị nước tắm đến đây. Trước để cho hắn ngâm thuốc, sau đó ta sẽ châm cứu đợi Tam hoàng tử đưa người về rồi tính tiếp. "
" Thuộc hạ đi chuẩn bị ngay. "
Căn phòng hiện tại chỉ còn Lãnh Hàn Yên và Phong Dật Hành, không gian hết sức yên tĩnh.
" Ngươi vì sao phải làm vậy chứ, mắc ân tình này của ngươi biết đến lúc nào ta mới trả được đây. " Lãnh Hàn Yên nói thầm.
" Nếu không nàng lấy thân báo đáp đi. " Phong Dật Hành nằm trên giường đột nhiên mở mắt, giọng nói không nhìn ra sự đùa cợt mà hết sức chân thành.
Không phải hời hợt, hắn thật sự nghiêm túc, cuộc đời hắn chưa bao giờ biết rung động, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng vui vẻ bên dòng suối, nhìn nàng lạnh nhạt đối với tất cả, lại chứng kiến sự rung động trong chớp nhoáng của nàng, trái tim hắn đập liên hồi, giây phút hắn xoay người đỡ giúp nàng một chưởng kia hắn thầm nghĩ phải bảo vệ nàng an toàn, thay nàng chịu hết tất cả. Hắn biết, hắn thật sự động tâm rồi.
Thật sự không có cách nào để mở miệng, nếu đã có cơ hội, hắn việc gì phải lãng phí, nói ra được mới làm cho lòng hắn thoải mái hơn, dù nàng không chấp nhận nhưng ít nhất hắn đã thổ lộ cho nàng biết tâm ý của hắn, sau đó hắn sẽ từ từ theo đuổi nàng.
" Ngươi bị đánh đến hỏng đầu rồi sao?? " Lãnh Hàn Yên lạnh lùng nhíu mày, nếu không phải vì hắn cứu nàng thì nàng đã muốn dùng một đao bổ đôi đầu hắn ra rồi.
‘Lãnh công tử, thuốc đã sắc xong. " Bên ngoài, quản gia bưng thuốc thông báo.
" Vào đi. "
Quản gia bưng thuốc vào nhìn thấy Phong Dật Hành đã tỉnh liền thở phào một hơi.
" Phong công tử, ngài đã tỉnh, ngài thật hù chết Chủ nhân nhà ta rồi. "
" Ta không sao, ngươi bảo Thiếu Khanh không cần lo lắng cho ta. "
" Vậy tiểu nhân đi báo với Chủ nhân một tiếng. " Nói xong quản gia liền lui ra ngoài.
Vừa muốn bê thuốc lên uống nhưng cả người hắn không còn một chút sức lực, vươn tay một chút đã rất khó khăn như muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
" Để ta. " Lãnh Hàn Yên vươn tay đoạt lấy bát thuốc trên bàn đút từng thìa cho hắn.
Phong Dật Hành dịu dàng mỉm cười uống thuốc nàng đút cho, thật muốn mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này dù nhìn thái độ của nàng cũng biết nàng không chấp nhận hắn.
" Phong ca ca, Phong ca ca, huynh sao rồi. " Đúng lúc này Tam công chúa từ bên ngoài đẩy cửa chạy vào.
Chứng kiến trong phòng còn có nam tử khác, nàng cảm thấy luống cuống đành cúi đầu.
“Phong ca ca, Yên nhi đến thăm ca ca.” Nói xong lại gật đầu với Lãnh Hàn Yên.
“Lãnh công tử.”
Lãnh Hàn Yên cũng chỉ gật đầu coi như đáp lễ với nàng ấy.
Có Tam công chúa ở đây, nàng phải chuồn nhanh mới được.
“Vết thương của ngươi rất nặng, tạm thời mấy ngày tới sẽ không có khí lực, đợi Tam hoàng tử đưa người về, ta sẽ bắt đầu chữa trị cho ngươi.” Nói xong liền quay sang nói với Tam công chúa.
“Tam công chúa đã đến, vậy giúp ta đút thuốc cho hắn, cáo từ trước.”
“Được.” Nàng còn mong như vậy lắm, vị Lãnh công tử này thật thức thời.
“Lãnh Yên công tử...” Không đợi Phong Dật Hành nói hết chỉ còn thấy vệt áo của Lãnh Yên vừa biến mất nơi cửa.
“Nào Phong ca ca, muội đút thuốc cho huynh.”