Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 229

“Chúng ta phải nhanh chóng lên kế hoạch tiêu diệt Dung Thuần Hoàn, lão già quỷ quái đa đoan này để lâu càng nguy hiểm cho chúng ta.” Mộ Dung Thiếu Khanh nhíu mày, một ngày không tiêu diệt được Dung Thuần Hoàn thì một ngày Mộ Dung Thiếu Khanh hắn không thể nào yên tâm được.

“Ta nghĩ Ngọc tỷ chắc chắn ở trong tay của hắn, chúng ta phải tính toán cẩn thận mới được.”

“Đúng vậy.”

“Ta nghĩ đã đến lúc phái người của chúng ta trong Tả tướng phủ hành động được rồi đấy.”

“Ảnh Tam, ngươi mau thông báo cho Ảnh Cửu thực hiện hành động đi.”

“Tuân lệnh.” Một bóng đen nhảy ra nghe lệnh rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Bên trong Tả tướng phủ canh phòng vẫn rất nghiêm ngặt.

“Lão gia, người ta có tin vui muốn nói với ngài.” Một cô nương mỹ miều phong tình vạn chủng nũng nịu lôi kéo tay áo Dung Thuần Hoàn.

“Được được, Mị nhi nói ta nghe xem, nếu vui thật sẽ có thưởng cho nàng.” Lão già kia nghe vậy liền cười ha ha ngồi xuống, xem thái độ của hắn đối với vị cô nương này có vẻ rất được sủng ái.

“Ngài đưa tay đây, ta cho ngài xem cái này.” Vừa nói vừa nắm lấy bàn tay của hắn đặt lên bụng xoa xoa.

Dung Thuần Hoàn ngạc nhiên, không phải chứ?

“Mị nhi, nàng... nàng mang thai sao?” Nếu là thật thì đúng là trời ban ân, Dung Thuần Qúy hắn có một thê và mười lăm tiểu thiếp, những người mang thai cũng chỉ có vợ của hắn sinh được một nhi tử, còn lại đều là nữ nhi. Nếu lần này có thể hạ sinh nhi tử thì không có gì bằng.

“Đúng vậy, lão gia, ngài định thưởng thiếp gì đây?” Nháy nháy mắt như làm nũng hắn, nàng như vậy làm cho cả người hắn sung sướng.

“Được, nếu Mị nhi có thể sinh nhi tử cho ta, ta sẽ nâng nàng lên làm bình thê, như vậy đã được chưa?” Đưa tay ôm lấy nàng ta vào ngực, Dung Thuần Hoàn sủng ái nói.

“Ngài phải nhớ đấy nhé. Nào, hôm nay để thiếp hầu hạ lão gia ngài uống rượu.”

Chén vào lời ra cuối cùng cũng chuốc say được lão hồ ly này. Ám Cửu lay lay hắn.

“Lão gia, lão gia...” Không thấy có động tĩnh gì ngoài tiếng hít thở, Ám Cửu đưa tay đỡ hắn lên giường, sau đó đưa tay sờ sờ trong người hắn.

Sờ sờ mãi đến thắt lưng cuối cùng cũng tìm được một vật. Thò tay vào lấy ra, “Ngọc tỷ?” Đúng là hồ ly, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hắn cất giấu vào người hắn, như vậy chẳng ai biết hắn cất giấu Ngọc tỷ ở đâu để tìm kiếm.

Nhanh chóng cất Ngọc tỷ, sửa sang lại cho hắn, Ám Cửu nhanh chóng chạy sang sương phòng, nhanh chóng nhét Ngọc tỷ qua một cái lỗ bên bức tường.

Gõ gõ ba cái, sau khi nghe được bên đó truyền lại ba tiếng gõ, nàng lập tức ra ngoài.

Bên kia nhận được đồ vật, nhận ra là Ngọc tỷ bèn chạy vào mật thất.

“Chủ nhân, đã lấy được Ngọc tỷ, bây giờ người định làm gì?”

“Tốt, phóng hỏa tiểu viện, coi như cả hắn và Ám Cửu đều chết.” Phong Dật Hành phất tay ra lệnh.

“Tiểu nhân đã biết.”

Một lát sau, phủ Tả tưởng rầm rộ hẳn lên, lửa ngập một vùng, chiếu sáng một khoảng trời.

“Nhanh, nhanh, tiểu viện của Mị phu nhân cháy rồi, mau mau...”

“Nhanh lên, phu nhân và lão gia vẫn còn nghỉ ngơi ở trong đấy...” Nha hoàn Ngân nhi của Mị phu nhân khóc không ra tiếng.

“Ngươi nói cái gì... Lão gia ở... ở trong đó sao?” Lão quản gia đứng bên cạnh lắp ba lắp bắp.

“Vâng, tối nay Lão gia có đến phòng di nương dùng bữa và nghỉ ngơi.”

“Nhanh, nhanh, người đâu mau tới dập lửa, Lão gia đang ở bên trong.”

Đám nô tài trong phủ chạy ra chạy vào dồn dập xách nước dập lửa, ước chừng một khắc sau mới dập tắt.

Bước vào bên trong, bọn hạ nhân chạy đến chiếc giường trong phòng.

“Quản gia, ở đây có hai người đã bị cháy đen, ngài xem có phải.. có phải...”

Quản gia chạy nhanh đến xem xét, nhìn qua giống như một nữ nhân và một nam nhân. Nhanh chóng kiểm tra một phen, hắn phát hiện trên ngón tay nam nhân có đeo một chiếc nhẫn ngọc ở ngón tay cái bên trái, giống như lão gia.

Hắn ngã người ra đằng sau, thật không tin nổi.

“Người đâu, nhanh báo cho phu nhân, ta... ta đi bẩm báo cho Thái hậu và Đại hoàng tử.”

Quản gia nhanh chóng chạy vào cung.

“Chuyện gì mà ồn ào như vậy?” Một phụ nhân đang nằm trên giường nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy bên ngoài ồn ào

“Bẩm Thái hậu, quản gia của Dung phủ náo loạn ở bên ngoài đòi gặp ngài.”

“Quản gia Dung phủ? Giờ này hắn không nghỉ ở nhà còn chạy tới đây làm gì? Không gặp.” Nghe được lệnh, tiểu thái giám nhấc chân chạy ra ngoài.

“Quản gia, Thái hậu đang nghỉ ngơi, có gì ngày mai ngươi hãy quay lại.” Tên thái giám ra ngoài đuổi khách.

“Thái hậu, Thái hậu, Lão gia... lão gia ngài ấy.”

Thái hậu ở bên trong đang chuẩn bị nhắm mắt lại nghe thấy tiếng lão gia của hắn. Sợ có chuyện gì chẳng lành bèn cho người ra ngoài truyền hắn vào.

“Nói, Dung nhi xảy ra chuyện gì?” Thái hậu lạnh lùng nói

“Bẩm Thái hậu, Lão gia... lão gia ngài ấy chết cháy rồi.” Quản gia sợ sệt nói.

“Cái gì? Ngươi... ngươi nói cái gì? Dung nhi hắn... hắn...” Tin tức vang lên như sét đánh ngang tai làm cho Thái hậu ngã ngửa đằng sau.

Trong khi đó bên phủ Đại hoàng tử.

“Cái gì? Ngươi nói cữu cữu hắn... hắn chết sao?” Thân hình Đại hoàngtử Mộ Dung Thiếu Dật lảo đảo. Cữu cữu chết, vậy hắn... hắn phải làm sao bây giờ?

Một lúc sau hắn mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng phân phó.

“Nhanh, ta muốn qua xem sự việc như thế nào?”

Sáng ngày hôm sau, tin tức Tả tướng đương triều chết cháy trong phòng di nương truyền tới khắp ngõ nhỏ làm cho dân chúng nghị luận xôn xao.

Bên trong Ngự thư phòng, Hoàng đế, Tam hoàng tử và Phong Dật Hành đang ngồi nói chuyện.

“Phụ hoàng, Ngọc tỷ đã tìm lại được, Dung Thuần Hoàn cũng đã chết, người có thể thoải mái mà không cần lo lắng nữa rồi.” Mộ Dung Thiếu Khanh mỉm cười nói.

“Đúng vậy, năm nay bọn chúng mấy chèn ép Hoàng đế ta không ít, ta còn không biết giải quyết lão như thế nào cho phải, lần này lão thái bà kia gãy cánh, để xem còn dám gây khó dễ gì cho chúng ta.” Gương mặt Hoàng đế nở nụ cười đắc ý. Mấy năm qua hắn cam chịu bao nhiêu, từ một Hoàng đế bù nhìn cố gắng đoạt quyền triều chính nhưng căn cơ không đủ, chịu chèn ép khắp nơi của Dung gia.

“Đúng rồi Phụ hoàng, Mẫu phi cũng sắp tỉnh lại rồi.” Đúng lúc này Mộ Dung Thiếu Khanh mới nhớ tới chuyện này.

“Thật sao, sao không ai bẩm báo với ta chuyện này.” Hoàng đế bật dậy, vẻ mặt vui mừng.

“Là con không cho người bẩm báo, đợi Mẫu phi tỉnh lại sẽ làm cho Phụ hoàng kinh hỉ.”

“Tốt, tốt, sinh thần năm nay của ta đúng là sinh thần vui vẻ nhất trong mấy chục năm qua.” Qúa tốt, hắn thật sự gặp may mắn rồi.

“Phải rồi, không phải Thái y đoán không ra bệnh của Mẫu phi của con sao?” Hoàng đế nghi hoặc hỏi.

“Là Lãnh cô nương do Dật Hành sư huynh tìm về, y thuật cao minh.” Mộ Dung Thiếu Khanh trả lời.

“Đã vậy ta phải trọng thưởng mới được.”
Bình Luận (0)
Comment