Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 233

Cả Lãnh Hàn Yên và Lý Ly đã hồi phục hoàn toàn, bọn họ dự định quay trở về Đông Thương quốc.

“Yên nhi, con đã tìm được người trong lòng ta coi như cũng yên tâm đi đây đó thực hiện đam mê của mình rồi. Lúc nào thành thân nhớ truyền tin cho ta là được.” Độc y xúc động nói.

“Sư phó, hay người theo chúng con trở về đi, chúng con sẽ tận hiếu với người.” Lãnh Hàn Yên nắm lấy hai tay Độc y, muốn hắn theo nàng trở về.

“Nha đầu, con có hạnh phúc của mình ta rất vui nhưng ta cũng có niềm vui của ta, độc lai độc vãng mới là Độc y ta. Tấm lòng của con ta biết là được rồi.” Bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn xem nàng như nữ nhi của mình mà dạy bảo, yêu thương, nàng có hạnh phúc của nàng, hắn coi như đạt thành ước nguyện rồi.

“Sư phó, vậy người phải bảo trọng, có gì quan trọng nhớ phải thông báo cho con.”

“Được.” 

Sau đó Lãnh Hàn Yên mới lưu luyến rời đi.

“Yên nhi, chúng ta cũng từ biệt từ đây thôi, nhớ bảo trọng, khi nào thành thân nhớ gửi thiệp mời cho chúng ta.”

“Được, hai người cũng phải bảo trọng.”

“Lý huynh, ngươi phải đối với nàng thật tốt, nếu không ta sẽ quay trở lại cướp nàng trở về.” Phong Dật Hành ghé mắt trừng Lý Ly, hắn biết Lý Ly sẽ đối xử tốt với nàng nhưng vẫn không nhịn được mà nói lời như vậy.

“Phong công tử yên tâm, ta nhất định sẽ quý trọng nàng, e rằng ngươi sẽ không có cơ hội rồi.” Lý Ly mỉm cười nhìn Phong Dật Hành, coi như cho hắn một đáp án.

Ba hướng đi khác nhau, mỗi người đều có dự định riêng, cuộc sống riêng của mình.

Kể từ ngày ấy tình cảm hai người càng thêm tốt đẹp, Lý Ly dần cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Lãnh Hàn Yên, đối với Diệp Mộ Liễu, kí ức tốt đẹp đó đã bị hắn phong bế hoàn toàn, hiện tại và tương lai hắn sẽ cùng nàng nắm tay nhau đến già.

……

Nửa tháng sau cuối cùng cũng tới được kinh thành Đông Thương quốc, vì muốn tạo nên kinh hỉ cho hai người kia nên hai người không thông báo và lẻn vào Hoàng cung.

“Chúc mừng Hoàng thượng, nương nương có hỉ, đã được ba tháng.” Ngự y bắt mạch cúi đầu bẩm báo.

“Thật sao? Liễu Nhi, nàng có thai.” Lý Ngọc vui mừng nắm lấy tay Diệp Mộ Liễu, để cho nàng dựa người vào mình.

“Mẫu hậu, nơi này có tiểu đệ đệ, tiểu muội muội sao?” Tiểu Kiệt nhi hiếu kì sờ sờ bụng Mẫu hậu.

“Kiệt nhi ngoan, con muốn Mẫu hậu sinh tiểu đệ đệ hay tiểu đệ muội?” Lý Ngọc hứng thú hỏi

“Ai Kiệt nhi cũng đều thích, nếu là tiểu đệ đệ, con sẽ dạy đệ ấy học chữ, còn cả võ công, chúng con sẽ cùng với Phụ hoàng bảo vệ Mẫu hậu, nếu là tiểu muội muội, con sẽ cùng Phụ hoàng bảo vệ muội ấy vui vẻ cả đời.” Tiểu Hạo Kiêt vỗ ngực tự hào nói.

“Được, nhớ lấy lời con nói.” Lý Ngọc hài lòng nhìn nhi tử, có những đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, hắn và Liễu Nhi có thể yên tâm rồi.

Đúng lúc này Lý Lý và Lãnh Hàn Yên ở ngoài cửa nắm tay đi vào.

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, Lý Ngọc và Diệp Mộ Liễu kinh ngạc không thôi.

“Tiểu thúc, cuối cùng người cũng chịu trở về.” Lý Ngọc xúc động nói.

“Đúng vậy, ta đã trở về, đúng dịp nghe được tin vui của Hoàng hậu, đúng là song hỉ lâm môn.” Lý Ly gật đầu mỉm cười.

“Đúng vậy, song hỉ lâm môn, nhất đinh phải mở tiệc lớn.” Diệp Mộ Liễu mỉm cười đề nghị.
Bình Luận (0)
Comment