“Cẩn thận, Lý Ngọc…”
Lý Ngọc cúi đầu suy nghĩ, không biết ở ngã tư đường có một con ngựa đang lao nhanh tới, đang đá lung tung vào hắn.
Con ngựa như phát điên, kinh động đến đám đông đang chạy tứ phía. Cả đường đi, đã đụng không ít người đi đường và cửa hàng nhỏ.
Lập tức, nam tử áo đen như kinh sợ, cả đường đi không ngừng hô:
“Tránh ra, tránh ra, con ngựa bị dọa sợ, bị đụng vào ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”
Diệp Mộ Liễu bực bội, người này, quả thực hết sức càn quấy.
Rõ ràng là con ngựa nhà mình có vấn đề, còn dãm lớn tiếng hô đụng phải sẽ không chịu trách nhiệm!
Thật sự, không thể nhịn được nữa!
Trong lòng thầm oán, Diệp Mộ Liễu không do dự nhìn về Lý Ngọc đang ngây ngốc đứng giữa đường cái mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Ngu ngốc, cẩn thận.”
Người này, đang làm cái gì vạy?
Rõ ràng bình thường nhanh trí muốn chết, võ công cũng rất tốt, vì sao thời khắc mấu chốt lại ngây người như vậy?
“Bùm” một tiếng vang thật lớn, Diệp Mộ Liễu nặng nề ngã trên mặt đất, trên cổ tay truyền đến đau xót, nhưng Diệp Mộ Liễu không hề quan tâm, chỉ theo bản năng nhìn về Lý Ngọc.
“Lý Ngọc, chàng không sao chứ?”
“Ta không sao…”
Lúc này Lý Ngọc mới phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn đến máu đỏ nơi cánh tay của nàng, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, giọng nói hết sức lo lắng:
“Chết tiệt, Liễu Nhi chảy máu rồi.”
“Không sao, việc nhỏ mà thôi.”
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới thở phào nhẹ nhõm, từ dưới đất đứng dậy. Vỗ bùn đất dính lên vạt áo, nhíu mày nhìn Lý Ngọc.
“Này, ta nói chàng đang nghĩ cái gì vậy, tự dưng lại thất thần như vậy?”
“Ta đang nghĩ…”
Lý Ngọc vừa định nói chuyện, bên cạnh có người phát ra tiếng rên đau đớn.
“Ôi… ôi… cái cục xương già của ta!”
Diệp Mộ Liễu nhìn lại, thì ra lúc nãy mình đẩy Lý Ngọc, Lý Ngọc lại không may đụng phải bà cụ hơn năm mươi tuổi.
Thấy là bọn họ gây họa, Diệp Mộ Liễu thè lười, ân cần hỏi thăm:
“Bã lão, người không sao chứ?”
“Làm sao không có việc gì? Ngươi nói cánh tay, cái chân của ta bị đụng mạnh như vậy, có thể không làm sao sao?”
Oán hận lườm nàng một cái, bã lão có vẻ tức giận.
“Ôi, cái chân của ta… ôi, chảy máu rồi.. Chân ta không phải sẽ bị tàn phế đấy chứ? Ai yêu, làm sao ta không thể nhúc nhích được vậy?”
Bà lão vừa khóc to vừa nắm chặt vạt áo của Lý Ngọc, khóc lớn:
“Đều tại ngươi, là ngươi đụng vào ta. Ngươi phải bồi thường cho ta tiền thuốc men, phí bồi bổ và phí phục vụ…”
Thấy vậy, dân chúng vây quanh ồn ào nói:
“Đúng thế, vị công tử này, đụng vào người sẽ phải chịu trách nhiệm!”
“Không phải chúng ta va vào, mà là con ngựa kia!”
Đột nhiên Diệp Mộ Liễu phản ứng lại, chỉ vào con ngựa điên bị kiềm chế, nhìn người áo đen đang xem náo nhiệt, nói :
“ Ngựa của hắn gây họa, các ngươi tìm hắn mà đòi đi. ”
Lời nói chưa dứt, nam tử áo đen đã thúc ngựa chạy đi. Con ngựa hí một tiếng, hắn đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Đừng chạy, có nghe thấy không? Ngươi quay trở lại cho ta… ”
Diệp Mộ Liễu định nhấc chân đuổi theo lại bị bà lão bên cạnh nắm chặt áo.
“Ai yêu, đừng có chạy! Có nghe thấy không ? Ngươi quay trở lại cho ta……”
“ Ôi, ban ngày ban mặt, đụng phải người đã muốn chạy, đây là thói đời gì vậy? Các người không thương xót cho bà lão ta đây, không con không cái không người chăm sóc, các ngươi muốn ta chết ở chỗ này sao?”
Bà lão khóc lớn, tiếng nói vừa to vừa rõ ràng, nhất thời thu hút người từ bốn phía kéo tới, vây quanh đám người Diệp Mộ Liễu đến nước cũng không chảy lọt.
“Ôi, bọn họ bắt nạt lão bà sắp vào quan tài, các ngươi không ai nói hộ ta một câu, còn vương pháp, còn công đạo, còn thiên lý hay không?”
Nghe vậy, đám người nhất thời ồn ào trở lại, trong đó có một nam tử trung niên áo xanh nói:
“Haiz, ta nói này người trẻ tuổi, là các người không đúng, đụng vào người ta thì nên bồi thường, các ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm có phải hay không?”
“Đúng!”
Diệp Mộ Liễu muốn giải thích, lại cảm thấy mệt mỏi, bà lão vì con ngựa điên gây họa, nhưng dù sao người đụng nàng đúng là Lý Ngọc.
Cho nên, bọn họ ít nhiều không thể phủ nhận trách nhiệm, nhưng nghĩ đến túi tiền cạn kiệt, Diệp Mộ Liễu do dự…