Thật ra, có đôi khi củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà cũng không phải là chuyện dễ làm.
Ít nhất là đối với hai người mười ngón tay không dính nước sẽ không dễ dàng.
Chẻ củi, Lý Ngọc chưa bào giờ làm, cũng may hắn còn có chút công phu cho nên đây cũng là chuyện không quá khó khăn.
Nhóm lửa làm cho hai người hao phí không ít sức lực.
Bếp lò bốc lên ngọn lửa hừng hực, hai người nhìn đối phương một trắng một đen, bộ dáng vô cùng thê thảm, không khỏi nhìn nhau cười.
Lấy nước vò gạo, cho vào nồi, Diệp Mộ Liễu bắt đầu rửa rau, đến lúc thái rau, Lý Ngọc kiên quyết không chịu để nàng làm.
Lý do rất đơn giản, khuỷu tay nàng mới bị thương, nếu dùng quá nhiều sức sẽ liên lụy đến miệng vết thương, làm cho miêng vết thương không thể nào khép lại. Mà nàng, trước khi hắn một mực khăng khăng đành ngoan ngoãn thả vũ khí đầu hàng.
Đứng sau lưng hắn, nhìn mười ngón tay của hắn chưa bao giờ dính nước, vụng về cầm lấy con dao luống cuống thái thức ăn.
“Lý Ngọc…”
Nhìn đám rau hình thù kí quái nằm trên thớt, trong lòng Diệp Mộ Liễu có một dòng nước ấm chảy qua, trong mắt không kìm được mà ẩm ướt.
Nam tử này, tư thế vừa ngốc vừa vụng về, nhưng thái độ đó lại có thể chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng.
Tuy hắn không nói nhưng nàng có thể chắc chắn cho tới bây giờ hắn chưa từng làm chuyện này. Một nam tử, đồng ý vì một cô gái mà làm những việc như thế này, ít nhất có thể chứng minh, trong lòng hắn yêu nàng!
Lý Ngọc như vậy, làm sao nàng có thể không thích cơ chứ?
Từ từ đến sau lưng Lý Ngọc, hai tay xuyên qua hông, ôm lấy vòng eo của hắn. Diệp Mộ Liễu dựa đầu vào lưng Lý Ngọc, dịu dàng nói:
“Lý Ngọc… cảm ơn chàng!”
Cảm ơn chàng đã trở lại!
Cảm ơn chàng đã không làm cho ta thất vọng.
Cảm ơn chàng đã tốt với ta.
“Ngốc này, đừng náo loạn. Để cho ta thái!”
Thân thể hơi ngẩn ra, ngay sau đó, Lý Ngọc làm bộ như không để ý nói.
“Ngoan ngoãn ngồi một bên đi, chờ ta thái xong đồ ăn là nàng có thể thể hiện kĩ thuật nấu ăn của mình rồi.”
“Không cần, để ta ôm chàng một cái.”
Mấp máy môi, Diệp Mộ Liễu làm nũng.
“Để ta ôm chàng như vậy có được không, ta thề ta sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không quấy rầy chàng!”
Đáy mắt chứa muôn vàn nhu tình, giọng nói Lý Ngọc mang theo chút rung động không thể nghe được.
“Đúng là nha đầu ngốc…”
Cứ như vậy, một bữa cơm, hai người chìm trong ngọt ngào tình cảm. Nhìn bàn đồ ăn đơn giản đến nghèo túng, trong lòng Lý Ngọc dâng lên sự áy náy.
“Thật xin lỗi, Liễu Nhi, đi theo ta làm cho nàng cực khổ rồi.”
“ Tên ngốc này, không phải vẫn rất tốt sao ? ”
Trên bàn có hai món đồ ăn mặn và một món canh, một đồng tiền một bát canh đậu hủ, nửa văn tiền một đĩa măng tre xào, còn có một đồng tiền trứng chim nấu canh rau.
Đây là bữa cơm đầu tiên mà Lý Ngọc được ăn, là bữa cơm đồ ăn đơn giản nhất. Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại hiện lên cảm giác có tên là hạnh phúc…
“Chàng xem, những thứ này xào lên rất ngon. Còn có cả bát canh, rất sang trọng đấy!”
Chỉ vào bát canh rau nấu cùng trứng chim, Diệp Mộ Liễu giảo hoạt cười.
“Sao? Cái này gọi là gì?”
Nghe vậy, Lý Ngọc hứng thú nhíu mày hỏi.
“ Cái này là hai trứng chim vàng anh hót. ”
Diệp Mộ Liễu mím môi cười cười, chỉ vào hai quả trừng vàng, nổi bập bềnh trên đám rau cải xanh.
“Cái này gọi là cò trắng bay vút trời xanh.”
Cuối cùng, nàng chỉ vào lòng trắng trứng nổi trên mặt nước cười nói.
“Như thế nào, nước canh này thật nhiều kiến thức đúng không?”
“Liễu Nhi, ta biết nàng đúng là bảo bối!”
Cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng của Diệp Mộ Liễu, bên trong cổ họng bật ra tiếng than thở.
Cho dù có cho hắn bảo bối quý giá nhất thế gian, hắn cũng sẽ không đổi bảo bối này.
“Lại đây, nhanh đến ăn cơm thôi.”
Đem hai quả trứng gắp vào trong bát của Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu lại gắp một miếng măng cho vào trong miệng của mình, cười nói.
“Ăn cơm xong chúng ta còn phải bận rộn đấy.”
“Ừ, ăn cơm xong, ta sẽ đi tìm việc làm.”
Cúi đầu rũ mắt, hàng lông mi dài như cánh bướm, che giấu báo táp trong mắt Lý Ngọc. Âm thanh của hắn bình tĩnh như nước, đáy mắt lóe lên ánh sáng.
“Liễu Nhi, nếu như… ta nói là nếu, nếu cả đời của ta đều không có tiền đồ như vậy, nàng vẫn sẽ không oán không hối đi theo ta chứ?”