Xuân Đào cẩn thận, kín đáo hỏi.
“Tiểu thư, cô gia có người khác sao?”
Diệp Mộ Liễu hiểu được ngụ ý của Xuân Đào. Nhưng Diệp gia đang ở thời khắc sống chết, “phu quân” của nàng, tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại không có một chút tung tích?
Nếu Xuân Đào tàn nhẫn hơn nữa, thậm chí nàng sẽ hỏi: “Tiểu thư, có phải cô gia không cần người nữa không?”
Nhưng rốt cuộc Xuân Đào vẫn là người thiện lương, vì nàng mà giữ lại chút tình cảm. Nhưng ở trong lòng Diệp Mộ Liễu, vào lúc này, cuộc sống đã lộ ra vết rách.
Nơi mềm mại nhất trong lòng tại đổ máu, chịu đau đớn và giày vò.
Nhân sinh đáng sợ nhất không phải là việc ngươi bị tổn thương mà là ngươi giống như con thú bị vây khốn, phơi bày miệng vết thương chính mình đã che dấu, có người vạch trần ngụy trang của ngươi.
Diệp Mộ Liễu muốn khóc, lại phát hiện nước mắt của mình từ đêm qua đã khô cạn, đã khóc hết nước mắt.
Vì thế nàng cười, khóe môi hiện lên vòng cung, mang theo sự thê lương rung động lòng người.
“Nha đầu ngốc, cô gia hắn đã ra ngoài, chưa quai về, hơn nữa chuyện tối nay không được để cho hắn biết, nghe chưa?”
“A…”
Xuân Đào nghi ngờ nhìn hai mắt sung đỏ của Diệp Mộ Liễu, cuối cùng đành thở dài một tiếng, gạt đầu rời đi.
Diệp Mộ Liễu nhắm mắt, hít sâu một hơi. Sau khi mở mắt ra, trên gương mặt lại xuất hiện nụ cười tươi như hoa.
Diệp Mộ Liễu, trận này, người phải tự mình giải quyết. Cho dù là ai cũng không thể giúp người, cho nên, ngươi phải kiên cường, người không thể gục ngã…
Nghĩ đến đây, nàng nhấc chân, kiên định đi vào đại lao.
Đối với đại lao ở phủ huyện lệnh Thanh giang, đối với Diệp Mộ Liễu tuyệt không xa lạ. Từ nhỏ, nàng luôn giống một nam hài, đại lao của phủ huyện lệnh đối với nàng mà nói như ngựa quen đường cũ.
Mà nhóm thủ vệ đia lao cũng là đám người tốt, lại càng hiểu nàng, xem nàng như người nhà. Đoạn đường này nàng không gặp nhiều trở ngại.
Ai ngờ vừa đến cửa đại lao lại bị người ngăn cản.
“Ngô thúc?”
Thấy cai ngục chặn nàng, Diệp Mộ Liễu nhíu mày có chút kinh ngạc.
“Tiểu thư, thật xin lỗi, mong người thông cảm cho chỗ khó xử của chúng ta”.
Áy náy, mở to mắt nhưng không dám nhìn mặt Diệp Mộ Liễu, Ngô thúc nhỏ giọng nói.