Cái cảm giác này, như một khối thịt bị người ta lột từ trong cơ thể ra, đau đến không có từ nào có thể tả nổi…
“Lý Ngọc… Lý Ngọc…”
Nàng một tiếng lại một tiếng, gọi tên hắn, nước mắt cứ thế rơi.
“Ta ở đây, Liễu Nhi, ta ở đây…”
Từng chút từng chút hôn nước mắt trên má nàng, nuốt tất cả vào bụng. Nơi mềm mại nhất trong lòng Lý Ngọc như có bàn tay vô hình hung hăng níu chặt, vừa mệt mỏi vừa đau.
(Có ai cảm thấy nước mắt đầm đìa như Diệp Mộ Liễu chưa ???)
“Liễu Nhi, sau này chúng ta không tách ra nữa, có được không?”
“ Không, Lý Ngọc. Hôm nay ta tới là để từ biệt với chàng, bàn rượu và thức ăn này coi như là bữa ăn tạm biệt của chúng ta. ”
Trong lòng hoảng hốt, lúc này Diệp Mộ Liễu với giật mình vì mục đích hôm nay chưa làm xong.
Lắc lắc đầu, nàng đứng tách ra, cúi đầu lau khô nước mắt, Diệp Mộ Liễu nở nụ cười rực rỡ như hoa nhưng không chút cũng không đạt tới đáy mắt.
“Chào từ biệt? Liễu Nhi, nàng muốn đi đâu?”
Dù biết rõ ý định của nàng, nhưng lời nói từ miệng nàng bật ta là lúc trái tim Lý Ngọc căng thẳng như cũ. Biết rõ là giả nhưng hắn vẫn muốn nghe. Suy nghĩ đến đau đớn chia cách cùng nàng, hắn lại cảm thấy khó chịu và bất an.
Lý Ngọc, ngươi thật sự mua dây buộc mình (kiểu tự mình làm khổ mình ấy).
“ Đi kinh thành làm Hoàng phi. ”
Thấy hắn không thèm chớp mắt nhìn mình, ánh mắt không còn nhu hòa như xưa. Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót nhưng nụ cười trên môi không hề mất.
“ Liễu Nhi ! ”
Đột nhiên sắc mặt Lý Ngọc thay đổi, con ngươi đen như mặc ngọc chấn động, kinh hoàng, bất an, sợ hãi, phẫn nộ, tất cả đều biểu hiện vô cùng thành thục.
Lúc Diệp Mộ Liễu thản nhiên đón nhận ánh mắt phức tạp của hắn, hắn lại nhanh chóng thu hết cảm xúc. Bất đắc dĩ thở dài nói :
“ Liễu Nhi, ta biết hôm qua là ta không đúng, ta nhận lỗi với nàng. Ngoan, đừng nói linh tinh nữa, có được không ? ”
“Lý Ngọc, không phải nói lung tung, là ta đã nghĩ rất nhiều. Chàng nói không sai, ta đi theo chàng sẽ không có hạnh phúc. Qủa thật, ta thích chàng, nhưng mà Lý Ngọc, vợ chồng nghèo hèn, trăm việc khó khăn. ”
Thâm sâu nhìn Lý Ngọc, mỗi một câu nói, trong lòng Diệp Mộ Liễu đau đớn hơn.
“ Ngay cả cái tối thiểu nhất chàng cũng không thể cho ta, chàng nói, cứ như vậy chúng ta sẽ hạnh phúc sao ? ”