“ Diệp Mộ Liễu, nếu đúng như lời ngươi nói, ta thành toàn cho ngươi. ”
Khóe môi Lý Ngọc nhếch thành một đường, từng chữ từng chữ nói.
Từng câu từng chữ đó như lưỡi dao sắc bén rạch từng miệng vết thương trong lòng Diệp Mộ Liễu.
Dù nàng cố gắng hít sâu cũng không ngăn được dự đau khổ và bi thương tự tận sâu đáy lòng. Ngực như có một đoàn lử thiêu đốt, dày vò máu thịt của nàng, thiêu cháy toàn thân nàng run lên.
Cũng may khả năng chịu đựng của nàng tốt, nàng mím chặt môi, đợi đến khi đè nén khó chịu nơi cổ họng mới hít sâu một hơi, nở nụ cười sáng lạn:
“Như vậy, lại cảm ơn Lý công tử đã thành toàn.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng quay người, một giọt nước mắt từ khóe mắt nhanh chóng chảy xuống.
Thừa dịp rót rượu, Diệp Mộ Liễu nhanh chóng lau nước mắt trên má, sau khi xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh như nước.
“Đến đây, Lý Ngọc, chúng ta tụ họp ở đây, ly rượu này ta kính ngươi, xem như đoạn tình cảm của chúng ta, coi như kết thúc tại đây.
“Được.”
Nhìn cánh tay nàng run nhẹ, lòng Lý Ngọc đột nhiên thắt lại, bình tĩnh nhận ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nhìn ly rượu hắn uống sạch, đáy mắt Diệp Mộ Liễu rất nhanh hiện lên ánh sáng, nụ cười trên môi càng tăng thêm mấy phần.
“Lý Ngọc, bàn đồ ăn này là ta vì ngươi làm, tuy hương vị không tốt nhưng dù sao cũng là tâm ý của ta, hy vọng ngươi sẽ không ghét bỏ.
“Đã rời khỏi ta, vì cái gì còn tốt với ra như vậy?”
Nhanh chóng nắm lấy cổ tay Diệp Mộ Liễu, ánh mắt Lý Ngọc sắc bén làm cho nàng không dám nhìn.
“Không phải nói chia tay trong êm đẹp sao, ta đương nhiên phải khiến nó hoàn hảo nhất.”
Đưa tay ôm lấy cổ hắn, đưa môi lại gần bên tai Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu nở nụ cười như hoa:
“Huống chi, Lý Ngọc, ngươi đúng là tình nhân tốt đấy. Nếu không phải quá nghèo, ta thật không nỡ bỏ ngươi.”
“Diệp – Mộ - Liễu”
Cánh tay nắm lấy cổ tay Diệp Mộ Liễu bỗng nhiên nắm chặt, khiến cho cánh tay của nàng xuất hiện dấu vết màu hồng. Đáy mắt Lý Ngọc như có hai ngọn lửa thiêu đốt, biết rõ ràng nàng giả vờ nhưng hắn không nhịn được mà tức giận, nhịn không được mà khổ sở…