Đôi mắt Du Bạch sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Liễu, không thèm chớp mắt. Một lúc sau, nụ cười vô lại trên gương mặt hắn mới đổi thành thần thái nghiêm trang, nói từng chữ:
“Diệp tiểu thư, chúc mừng ngươi.”
Ánh mắt Diệp Mộ Liễu tối lại, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ.
“Du đại nhân thật biết nói móc ta, ta có gì mà chúc mừng?”
Theo ý hắn, trở thành Hoàng phi là một lựa chọn sáng suốt của nàng. Nhưng hắn lại không biết, nếu được, nàng thà tình nguyện chờ đợi bên cạnh Lý Ngọc, tuy trải qua cuộc sống nghèo khó, nhưng không có tính kế cùng tranh đấu, không có cuộc sống chỉ có lừa gạt.
Rốt cuộc hôm nay Lý Ngọc cũng không phụ sự mong đợi của nàng, đã quay trở lại.
Hắn biết rõ nhà nàng có biến cố, nhưng vẫn như cũ lựa chọn ở lại bên cạnh nàng, không sợ bị liên lụy.
Hắn nói với nàng: “Liễu Nhi, ta sẽ không nghèo khổ cả đời, nàng chờ ta cho nàng hạnh phúc.”
Nhưng cuối cùng, nàng không có cách nào nhìn hắn vùng dậy, không có cách nào hưởng thụ phong quang và sủng ái của hắn. Nhưng, như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần hắn có tấm lòng này, đối với nàng như vậy là đủ rồi!
(Ôi thần linh ơi, chí tình chí nghĩa đến thế là cùng, nẫu cả ruột gan ta – điển hình không có ngược thì tự tìm ngược vậy)
Ít nhất, hắn không cô phụ tình yêu của bọn họ, không khiến cho nàng cảm thấy mình nhìn nhầm người…
Tình yêu đích thức như vậy so với cái gì cũng mạnh hơn, không phải sao?
Lý Ngọc, có tình yêu của chàng làm bạn, cho dù con đường đến Hoàng tuyền, ta cũng không cảm thấy cô đơn nữa rồi…
Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ làm thật bí mật, sẽ không liên lụy tới chàng, cũng sẽ không liên lụy tới cha mẹ.
Nếu có thể, chàng hãy quên ta, lần nữa tìm một cô nương tốt, tiếp tục sống…
“Diệp tiểu thư, chúc mừng ngươi thông qua khảo nghiệm của Thái hậu và Hoàng thượng, trở thành Hoàng hậu của Đông Thương quốc ta.”
Thu hết biến hóa khó đoán trên gương mặt của Diệp Mộ Liễu Du Bạch biết, nhất định giờ phút này trong lòng nàng nhất định đang nhớ tới Hoàng thượng.
Nhưng mà Diệp Mộ Liễu, nếu ngươi biết chân tướng sự việc, ngươi sẽ phản ứng như thế nào?
Ánhmắt Du Bạch không chớp nhìn nàng, sợ hắn sẽ bỏ qua biểu tình nào trên gương mặt của nàng.
“Ngươi nói cái gì?”
Giờ phút này, vẻ mặt Diệp Mộ Liễu có chút đờ đẫn, khoảng chừng một nén nhang, nàng mới phục hồi tinh thần.
“Ý của Du đại nhân, ta không hiểu!”
“ Vẫn là để ai gia nói cho ngươi thôi ! ”