Ngoại ô huyện Thanh giang, bên trong rừng trúc tối đen, dòng suối bao quanh.
Một cây cờ tung bay theo gió, hiện lên ba chữ to “Hạnh hoa thôn”.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu vừa động, từ từ đi vào trong quán, hô một tiếng với ông chủ quán:
“Ông chủ, cho ta vò rượu.”
Kiến trúc quán rượu, đồ đạc trong phòng đều từ trúc tạo thành, đưa mắt nhìn, bàn trúc, ghế trúc, cửa sổ trúc, thậm chí cả chén uống rượu đều được chế biến từ trúc.
Chỉ là rượu thanh u lịch sự, tao nhã, ngay cả người tới uống rượu từng tốp ba tốp năm đều hết sức tùy ý, hoặc vừa uống vừa hát, hoặc tiệc rượu với bạn bè. Không ai chú ý tới Diệp Mộ Liễu đang thất thần.
“Khách quan, rượu của ngươi.” Ông chủ quán rượu đem một vò rượu ngon được chôn trong đất, sau đó rót vào ly rượu được làm từ trúc,
Diệp Mộ Liễu cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm, lông mày nhíu lại nhất thời giãn ra.
“Ông chủ, đây là rượu gì mà lại có mùi ngọt lành, thơm mát như vậy?”
“Đây là rượu ủ từ hoa quế và hoa lê, do hoa quế và hoa lê cùng với nước tuyết hợp lại, ủ mà có, chôn dưới đất ba năm mới lấy ra. Rượu ngọt ít cay nồng, hương vị dài lâu, cho vài miệng có mùi vị thơm. Đây là loại rượu thích hợp nhất với cô nương để uống.”
Ông chủ quán xoay người muốn rời đi, nhưng vì câu hỏi của Diệp Mộ Liễu mà dừng bước, nhìn thấy sắc mặt Diệp Mộ Liễu có chút thống khổ, ông chủ cười nói một câu.
“Nhưng mà cô nương, rượu ngọt nhưng cuối cùng vẫn hại tới thân thể, cho nên uống một chút là tốt rồi.”
Đáy mắt Diệp Mộ Liễu tốt lại, sau đó bình tĩnh gật đầu cười nói:
“Ta biết rõ, cảm ơn ông chủ.”
Dứt lời, đôi mắt đen rũ xuống, ngửa đầu uống sạch ly rượu ngon.
Thấy vậy, ông chủ cũng không nói nhiều, chỉ lắc đầu, thở nhẹ một hơi, rồi xoay người rời đi.
Diệp Mộ Liễu uống từng ly từng ly một, không bao lâu, vò rượu ủ hoa lê hoa quế bị uống đến đáy.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, lại hô:
“Ông chủ, lấy rượu ủ hoa... quế... hoa lê... thêm một vò nữa.”
Ông chủ nhíu mày, có chút chần chờ. Một lúc sau, vẫn quyết định ôm một vò rượu đến, đặt trên bàn Diệp Mộ Liễu.
“Cô nương...”
Ông chủ định mở miệng nói, phía sau lại truyền đến giọng nói trầm thấp mà lười biếng của nam tử.
“Ông chủ, cho chúng ta hai vò Trúc Diệp Thanh.”
Thấy có người đến cửa, ông chủ cũng không kiên quyết nhiều nữa, tiến lên trả lời. Diệp Mộ Liễu theo tiếng nói nhìn lại, liếc mắt lại nhìn thấy một đôi mắtmênh mông, mát lạnh như ánh trăng, con ngươi đen mang theo mấy phần ngạo mạn.
“Rượu uống vào lòng buồn lại càng buồn hơn. Tống huynh, hôm nay không phải muốn mượn rượu giải sầu hay sao?”
Nam tử áo tím, hai mắt hẹp dài, khóe mắt nhỏ xếch, mái tóc dài chạm tới vai, phối cùng mày kiếm môi mỏng, nhìn nam tử đó, chỉ cần mím môi cười một chút thôi, lại giống như đóa hoa đầu mùa xuân nở rộ, muốn quyến rũ bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu.
Giờ phút này hắn đang nói chuyện cùng với nam tử áo xanh bên cạnh, Diệp Mộ Liễu sinh ra ảo giác không hiểu nổi, giống như con ngươi đen bóng của hắn đang sáng quắc nhìn nàng.
Nam tử áo tím này, lúc giơ tay nhấc chân phong lưu bừa bãi, hai chữ “Yêu nghiệt” thật không đủ để hình dùng hắn.
Mở to mắt, không dám đối diện với con ngươi đen như mực, giống như mạch nước ngầm đang khởi động, trực giác của Diệp Mộ Liễu nói cho nàng biết, yêu nghiệt như vậy vẫn ít trêu chọc thì tốt hơn.
Rượu, một ly đến một ly được rót xuống.
Trong lòng nóng rát, không biết say rượu làm thiêu đốt lòng người hay là làm tan nát cõi lòng tổn thương người nữa?
Chuyện cũ trước kia từ trong ly rượu ngon và tinh khiết từ từ ùa về.Lúc này Diệp Mộ Liễu mới phát hiện, thì ra kí ức của bọn họ ít đến thảm thương...
Nhưng mỗi một sự việc, mỗi một cảnh tượng, cho dù một cái mỉm cười của hắn, một cái ngoái đầu, nhíu mày đều khắc sâu trong lòng nàng, ẩn trong đầu nàng.
Giờ phút này, mỗi một ngụm rượu rót vào họng lại nhớ tới mỗi một lời nói một nụ cười, lòng nàng đau đến huyết nhục mơ hồ, đau như rút hết sức lực trong người nàng, đau đến không thể thở được...
Thì ra cố nhân có nói rượu không say người lại say, thì ra là cảm giác này.
Thì ra đúng như nam tử áo tím kia nói, rượu vào lòng buồn lại càng buồn hơn, đúng là lời nói xuất phát từ đáy lòng.
“Lý Ngọc... Lý Ngọc...”
Vì cái gì đã cố gắng hết súc nhưng ta vẫn không quên được chàng?
Quên không được sự tốt đẹp của chàng, cũng không quên được những gì chàng đã lừa gạt. Chàng như cắm vào ngực ta một thanh kiếm sắc, kéo không ra, cũng giữ không được...
“Ông chủ, rượu... cho ta rượu!”
Chén rượu ngon lại thấy đáy, vò rượu cũng bị dốc ngược lên trời. Diệp Mộ Liễu như tên nghiện rượu, hô lớn.
“Ông chủ, cho ta một vò rượu nữa.”
“Thật xin lỗi cô nương, chúng ta sắp đóng cửa rồi.”
Nhìn hai mắt Diệp Mộ Liễu mơ hồ, đáy mắt có tơ máu
“Đóng cửa sao?”
Diệp Mộ Liễu thất vọng thở dài một hơi, lảo đảo đứng dậy, đôi mắt lờ mờ mông lung nói:
“Vậy thì tính tiền đi.”
Nhìn thấy sắc mặt nàng đau khổ, rõ ràng đã say nhưng vẫn như vũ không khóc không nháo, cho thấy là người giỏi uống rượu. Ông chủ quán rượu không khỏi tiếc hận thở dài.