Một người chấp nhận kiên trì, bền bỉ, làm sao lại là người dễ dàng thỏa hiệp đây?
Nàng có thể đoán được, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để bức nàng rơi vào cạm bẫy của hắn.
Buộc nàng lần nữa tự động yêu thương, nhung nhớ !
Cho dù nàng muốn chạy trốn cũng không thể trốn.
Cả thiên hạ này đều là đất Vua, những nơi giáp ranh thì thuộc là Vương thần, thủ đô Đông Thương quốc này là thiên hạ cua hắn, nàng có khả năng trốn đi chỗ nào.
Khóe môi quét xuống nụ cười chua xót làm người khác cũng đau lòng theo, đáy mắt Diệp Mộ Liễu rất nhanh quét xuống tự giễu.
Đi theo sau Tống Vô Khuyết đến cạnh bàn rượu lại bất ngờ chống lại một đôi mắt đen sáng.
Đôi mắt đen sáng rực như kim cương, cho dù chủ nhân đôi mắt ấy đã dùng sự ôn hòa che mất ánh sáng ẩn chứa nhiệt độ và khí thế trong mắt nhưng vẫn làm cho lòng người sợ hãi như cũ.
Nam tử này, hắn là ai vậy?
Tại sao lại xuất hiện ở huyện Thanh giang?
Diệp Mộ Liễu gần như chắc chắn nam tử áo tím này không phải là người ở huyện Thanh giang. Nếu ở huyện Thanh giang có người như người này, chỉ sở đã chấn động toàn huyện, phụ nữ và trẻ em đều biết.
So với Tống Vô Khuyết từ lâu đã nổi tiếng ở huyện Thanh giang mà nói thì nam tử áo tím này dù ngoại hình hay khí chất, khí thế quanh người đều cao hơn một chút.
Hắn so với Lý Ngọc thì tương đương nhau mà thôi.
Thậm chí ở phương diện nào đó mà nói hắn vẫn nhỉnh hơn một chút.
Nếu dùng một loại động vật để hình dung hai người này thì Lý Ngọc giống như con hươu thuần hóa, tao nhã mà cao quý. Con nam tử này lại giống như hồ lý, giảo hoạt không để lại giấu vết gì.
Đương nhiên đó là mọi người cảm giác khi bọn họ ở trạng thái yên tĩnh. Tuy chưa tiếp xúc qua, nhưng Diệp Mộ Liễu có thể chắc chắn nếu hai nam tử này bùng nổ mà nói, nhất định sẽ giống như con báo săn, nguy hiểm mà tràn đầy sức mạnh...
“Vị này là bằng hữu của ta, Lý Ly Lý công tử.”
(Hẳn là nam phụ chính lên sàn, lại họ Lý ??? chẹp chẹp, hóng nào bà con ơi!!!)
Giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Tống Vô Khuyết dịu dàng cười, chủ động giới thiệu.
Thân thể Diệp Mộ Liễu cứng đờ, sắc mặt nhất thời không được tự nhiên, giống như bí mật trong lòng bị người nhòm ngó, làm cho nàng thẹn quá hóa giận vậy...
Miệng lại bình tĩnh nói một câu:
“Lý công tử.”