Rượu vào cổ họng dần dần không còn tinh khiết và thơm nữa, bắt đầu cảm thấy hương vị chua xót.
Nghĩ tới vận mệnh nàng sắp phải thỏa hiệp, trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm thấy không cam lòng!
Từ lúc tức giận đẩy cửa chạy đi, đến khi từ từ tỉnh táo, nàng mới bi ai phát hiện, chính mình là con diều bị Lý Ngọc gắt gao nắm chặt trong tay.
Trừ khi hắn đồng ý buông tay, nếu không nàng vĩnh viễn đừng nghĩ đến tự do!
Trời đất bao la, nhưng không có chỗ cho nàng dung thân.
Chẳng lẽ ngoại trừ buông thả ở quán rượu ngoại ô thì nàng không có chỗ não để phát tiết nữa sao?
Chằng lẽ nàng thật sự phải ngoan ngoãn trở về làm Hoàng hậu của hắn, làm con chim vàng oanh của hắn.
Không, cái này làm sao nàng chịu nổi...
Chưa nói đến vấn đề giữa bọn họ chưa giải quyết, nàng không thể nào tha thứ sự lừa gạt của hắn. Huống hồ, hậu cung của hắn, tam cung lục viện, 3000 mỹ nhân.
Chẳng lẽ muons nàng đi lục đục với máy đám oanh oanh yến yến đó để tranh giành tình cảm sao?
Chẳng lẽ muốn nàng vì giành được niềm vui của hắn, mà phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, về sau mai một tĩnh cách thẳng thắn của mình sao?
Chẳng lẽ muốn nàng đêm dài ngối đối diện cây nến đỏ, trong đầu điên cuồng tưởng tượng từng cảnh từng cô nương ngã vào trong ngực hắn uyển chuyển hầu hạ hắn?
Không, không được!
Nàng thật sự không thể chịu được, không thể chịu đựng được. Chỉ nhớ lại thôi nàng đã cảm thấy mình sắp điên rồi!
Nếu thật sự rơi vào hoàn cảnh đó, nàng chỉ sợ sẽ buồn bực, không vui mà chết...
Lý Ngọc, chàng thật sự nhẫn tâm nhìn ta như vậy sao?
Chàng thật sự nhẫn tâm để cho ta uất ức như vậy sao?
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Diệp Mộ Liễu chảy xuống, trong mơ hồ nàng nghe thấy được âm thanh thân thiết của Tống Vô Khuyết bên tai mình:
“Diệp tiểu thư, ngươi sao vậy?”
“Nàng say!”
Diệp Mộ Liễu há mồm muốn nói lại phát hiện yết hầu của mình như bị người khác bóp chặt, không thể phát ra tiếng. Nàng có chút sốt ruột, liều mạng mở to mắt nhưng phát hiện mí mắt giống như bị ngọn núi lớn đè lấy.
Trong lúc bối rối, nàng nghe thấy âm thanh trầm thấp mà cảm xúc từ từ vang lên. Âm thanh đó mang theo sức mạnh có thể làm yên ổn lòng người, như trấn an được sự lo sợ không yên lòng của Diệp Mộ Liễu.
“Lần này phải làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta mang nàng trở về?”
Nhìn cô nương đang ngủ nhưng vẫn nhíu mày, Tống Vô Khuyết bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn về Lý Ly.